Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 429

Người như vậy, sống như thế nào cũng là điều xứng đáng.

Cho nên mọi người chỉ hâm mộ Tô Mộc Lam có thể có nhàn hạ thoải mái tô điểm thêm cho sân nhà chứ không hề tỏ ra đố kỵ trong lòng...

Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy.

Thí dụ như Hàn thị.

Lúc Tô Mộc Lam nhờ người đánh xe bò giúp đỡ nàng dọn hoa vào trong nhà, bà ta đang từ ruộng rau đi về phía nhà mình, trong tay cầm một nắm hành lá vừa hái từ ruộng lên.

Nhìn thấy Tô Mộc Lam mua mấy cây hoa này về, khuôn mặt bà đen hơn một chút.

Khi đi vào trong sân, bà ném hành lá xuống trước mặt Bạch Hữu Quang đang mài xẻng trong sân.

"Nương, sao lại tức giận thế?" Bạch Hữu Quang hỏi.

"Sao lại tức giận, ngươi hỏi ta tại sao lại tức giận à?" Hàn thị nhướn lông mày lên, trợn đôi mắt tam giác của mình lên lườm hắn nói tiếp, "Đều là đi làm vợ cho nhà người ta, nhưng thử nhìn vợ nhà người ta xem, vừa kiếm được tiền vừa làm được việc, thậm chí có thể vung tiền như nước, chỉ cần hô một câu là được."

"Nhìn nhà chúng ta xem, cả ngày chỉ nghĩ cách cãi lại mẹ chồng, tìm cách tiêu tiền trong nhà chồng, chỉ biết không nói một câu mà chạy về nhà mẹ đẻ, còn dám nửa năm không trở lại, mặc kệ mẹ chồng và chồng mình cả ngày ai nấu cơm cho, ai giặt quần áo cho."

"Thật là xui xẻo tám đời mới cưới phải con dâu như vậy về nhà, đúng là ông trời không có mắt!"

"Nương, nương đừng nóng giận……" Bạch Hữu Quang vội vàng khuyên nhủ, "Cả ngày con bận bịu làm việc ngoài đồng, chuyện trong nhà đúng là nương phải vất vả, để ngày mai con đi gọi Lưu thị trở về nhé?"

"Gọi về đi, kiểu gì cũng phải gọi về, nếu không gọi về thì nó sẽ không biết cả ngày nó nên làm cái gì, chỉ biết đi về nhà mẹ đẻ hưởng phúc!"

Hàn thị gào lên một hồi khiến nước miếng bắn ra tứ tung, sau khi nói xong lại cảm thấy hơi bất ổn, vì vậy liền thấp giọng nói với Bạch Hữu Quang "Có điều con đi gọi nó về, nhưng không thể nói là chúng ta mời nó trở về nhà.

Cứ nói với Lưu thị thế này, nó tranh luận với mẹ chồng, sau đó giận dỗi trở về nhà mẹ đẻ, như vậy đã phạm vào Thất xuất (7 điều cấm kỵ mà phụ nữ thời phong kiến phạm phải sẽ bị đuổi khỏi nhà chồng), vốn phải đưa hưu thư cho nó."

"Chẳng qua nể tình nó đã sinh ra hai đứa bé, cuộc sống sau này sẽ thiệt thòi nên nhà chúng ta suy nghĩ đến tình cũ, không chấp nhặt với nó nữa, bây giờ ngoan ngoãn trở về, nhận lỗi với ta thì ta sẽ coi như bỏ qua cho chuyện này.

Nhưng nếu cứ tiếp tục cãi nhau vì chuyện này thì đừng trách chúng ta không nể tình gì mà viết hưu thư cho nó!"

"Vâng, con đã biết rồi nương." Bạch Hữu Quang gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lại nói, "Nương, tính tính của Lưu thị càng ngày càng bướng bỉnh, nếu nàng ta chết sống không chịu cúi đầu, không sợ con viết hưu thư thì phải làm thế nào?"

"Yên tâm, nó không dám đâu." Hàn thị cười hì hì nói, "Nữ nhân bị nhà chồng từ bỏ đuổi về nhà, không chỉ bị người ta xỏ xiên sau lưng, mà đoán chừng người trong nhà cũng sẽ không chứa nó đâu, chẳng lẽ nó còn trông cậy vào anh trai chị dâu đối xử tốt với nó sao?"

"Bây giờ nó đưa con cái về nhà mẹ đẻ ở lâu như vậy mà không biết nhà anh trai và chị dâu nhà mẹ đẻ ghét nó thế nào đâu.

Bây giờ con tới đó, nó nhất định sẽ mau chóng chùn bước, không dám ngoan cố chống lại con."

"Vậy sao." Bạch Hữu Quang lại gật gật đầu, "Thế thì được, nương, ngày mai con ăn sáng xong sẽ đi."

"Đừng ăn cơm sáng xong mới đi, cứ đợi đến gần buổi trưa thì tới, khi đó người ở các nhà đều đang ăn cơm trong nhà, làm to chuyện lên để mọi người đều biết, khiến nó xấu hổ mất mặt không chịu được nữa."

Hàn thị nói, "Con cứ nghe lời nương, không sai chút nào đâu."

"Vâng, con nghe lời nương." Bạch Hữu Quang nói, "Nương, nương vào trong nhà nghỉ một lát đi, chờ lát nữa con rán trứng gà cho nương ăn, đám hành này vừa vặn thái ra rắc lên cho thơm."
Bình Luận (0)
Comment