Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 495

"Các ngươi đi từng nhà trong thôn tìm xem, phải tìm cho bằng được tức phụ của thôn Trầm gia chúng ta mới xong!"

Trầm Lập Ngôn vừa nói chuyện vừa vẫy tay gọi mấy thanh niên lưng hùm vai gấu ở bên cạnh.

Vài người nhận được mệnh lệnh, liền nhanh chóng đi về phía trước….

"Ai dám!" Bạch Khang Nguyên giận dữ quát một tiếng.

Bên cạnh cũng có một số người của thôn Bạch gia đứng lên phía trước.

Trong đó bao gồm cả Bạch Thạch Đường.

Trong số những người trẻ tuổi ở đây thì thân hình của Bạch Thạch Đường cũng được coi là cao lớn, không giận mà có uy nghiêm, chỉ cần đứng ở nơi đó đã khiến cho người khác sinh ra sự sợ hãi ở trong lòng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Bạch Thạch Đường đứng ở nơi đó, hai tay vô cùng tự nhiên đặt bên hông, chân hơi cong lại, hiển nhiên là một người đã luyện võ, đang duy trì tư thế chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào.

Mấy nam nhân hậu bối trẻ tuổi của gia tộc Trầm thị cũng không phải là người ngu ngốc, khi nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì đều theo bản năng lùi về phía sau một bước.

"Trầm lý chính, nể mặt ông và ta đều đang là lý chính, ông cũng là bởi vì suy nghĩ cho người của gia tộc, nên ta mới nén giận nói chuyện với ông, không ngờ rằng ông lại khinh người quá đáng như vậy!"

Bạch Khang Nguyên quát: "Thân phận của ông là gì, có nguyên nhân gì mà lại dẫn nhiều người của thôn Trầm gia đến thôn Bạch gia chúng ta muốn lục soát từng nhà, là ai cho ông can đảm và quyền lợi như vậy! Trong luật pháp của triều đình bây giờ có quy định nào có thể cho phép ông làm việc như này!"

"Nếu thật sự không được thì chúng ta cùng đi đến trước mặt Huyện thái gia để phân xử xem chuyện này là người của Trầm gia không đúng hay là sai lầm của thôn Bạch gia chúng ta!"

"Thật ra ta cũng không gạt các ngươi, tiểu tử thứ hai nhà ta đều đang làm chủ bộ tại huyện Lâm, ta cũng sẽ gọi hắn trở về để hỏi cho rõ ràng, loại chuyện như này nếu tới nha môn thì Huyện thái gia sẽ xử lý như thế nào!"

Bạch Khang Nguyên mấy năm trước cũng là người đọc sách, có thể nuôi dưỡng được nhi tử làm quan như Bạch Tử Thực thì cũng có chút uy nghiêm trên người, bây giờ nói chuyện nghiêm túc thì càng thấy cực kì khí thế, mỗi một câu nói đều giống như đang nện xuống mặt đất, chấn động đến mức khiến cho người của thôn Trầm gia đều run rẩy trong lòng.

Chuyện tiểu tử thứ hai nhà Bạch Khang Nguyên làm quan thì có người ở thôn Trầm gia biết, cũng có người không biết.

Bây giờ nghe thấy những lời này thì trong đầu đều lẩm bẩm vài câu.

Dân không đấu với quan là đạo lý từ xưa đến nay rồi.

Ngay cả một tú tài cũng đều có thân phận cao hơn một bậc so với những người nông dân như bọn họ, chức quan như chủ bộ thì trăm lần cũng không thể đắc tội được.

Chỉ cần đứng ở chỗ đó, không cần làm gì cả thì ít nhiều cũng có thể làm Huyện thái gia nể mặt, nên hướng về ai và không hướng về ai thì trong lòng bọn họ cũng rõ ràng.

Mọi việc cũng không phải có thể phân định rõ ràng là trắng hay là đen, vì vậy thái độ của quan lão gia liền trở nên vô cùng quan trọng.

Đến lúc đó, người của thôn Trầm gia không những không được nửa phần lợi ích gì mà còn có thể gặp phải một đống phiền toái, hơn nữa đến lúc đó còn không thể cãi được đó là sai lầm của nha môn.

Nếu ra mặt để trút giận cho người trong thôn của mình thì bọn họ làm được, nhưng nếu thật sự chọc phải nha môn thì bọn họ cũng không dám.

Lời của Bạch Khang Nguyên vừa nói ra thì khí thế củba người thôn Trầm gia đã yếu đi hơn nửa.

Ngay cả Trầm Lập Ngôn cũng thay đổi sắc mặt, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Bạch lý chính, chúng ta cũng là quá nóng vội, chỉ nghĩ sớm tìm được người của thôn Trầm gia về nhà, Bạch lý chính thông cảm cho chúng ta."

Giọng nói rõ ràng đã mềm mại hơn bảy phần.

"Bản thân là lý chính nên việc bảo vệ người trong gia tộc là điều nên làm."

Bạch Khang Nguyên lúc này cũng rất tức giận nhưng loại chuyện này thì cuối cùng vẫn phải đi theo hướng hòa giải, nếu Trầm Lập Ngôn đã nói chuyện dễ nghe thì ông cũng tất nhiên không tranh cãi ầm ĩ nữa, giọng nói cũng ôn hòa hơn một chút.

"Chỉ là chuyện này, nói đi cũng phải nói lại, vẫn là việc riêng của hai nhà."
Bình Luận (0)
Comment