Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 586

"Ta nghe nói Lưu thị trở về nhà mẹ đẻ cũng không an phận, mở cái cửa hàng gì đó ở trên thị trấn, cả ngày xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, cũng không biết xấu hổ!"

"Lưu thị mở cửa hàng bán thịt kho, việc buôn bán cũng không tệ lắm." Bạch Hữu Quang nói, "Hai ngày trước con đi chợ bán trứng gà thấy cửa hàng người đến người đi nhộn nhịp, có lẽ kiếm không ít tiền."

"Ta đã nói Lưu thị suy nghĩ không đàng hoàng mà."

Đôi mắt tam giác của Hàn thị run lên, "Lúc trước khi còn ở nhà chúng ta, cả ngày chẳng làm cái gì, ăn ăn uống uống, lúc này vừa rời nhà chúng ta đã mở cửa hàng rồi, còn kiếm được nhiều tiền hơn."

"Ta thấy cơ bản chính là đã sớm tính toán tốt, một đồng tiền cũng không muốn chia cho nhà chúng ta, chà chà, nữ nhân này, trái tim đúng là quá tàn nhẫn.

Có câu nói một ngày là vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, nữ nhân này thật sự ngay cả ân tình cũng không để ý!

Ta thấy nếu ngươi thì đi tới thôn Lưu Gia một chuyến, tìm người nhà họ Lưu kia để lý luận rõ ràng mới được."

Bạch Hữu Quang cúi thấp đầu, cầm đũa lên gắp một đũa mì nguội cho vào miệng.

Hắn cũng muốn đi tới thôn Lưu Gia.

Việc buôn bán trong cửa hàng của Lưu thị kia, ngày đó hắn đã nhìn kỹ, một ngày tiền bán cũng không ít, một tháng kiếm không ít tiền, nếu chạy đến đó một chuyến để lý luận, có thể lấy lại một ít tiền về thì cuộc sống trong nhà cũng có thể trôi qua dư dả một chút.

Hàn thị cũng không phải chịu khổ theo hắn.

Có điều, hắn không dám đi.

Lần trước Hàn thị bảo hắn đi tới thôn Lưu Gia, tuyên bố muốn bỏ Lưu thị, vì chính là để gọi Lưu thị về nhà, nhưng lần đó đi thôn Lưu Gia lại ăn một trận đòn ác liệt.

Nắm đấm của hai ca ca Lưu thị cứng thế nào, khi đánh người đau ra sao, đến bây giờ Bạch Hữu Quang vẫn nhớ rành mạch.

Mùi vị của trận đòn này hắn không muốn nếm thử lần thứ hai.

Lại nói tiếp, thật sự là Lưu thị không đúng.

Trước đó cứ yên ổn sinh hoạt thì có gì không tốt mà lại cứ đâm đầu vào muốn ly hôn, hiện tại đã mở một cửa hàng, đoán chừng cũng có thể kiếm được tiền, có điều kiếm được tiền thì sao chứ, vẫn là một mình nuôi con, sau lưng còn bị người ta châm chọc, nói là nữ nhân không ai thèm.

Bây giờ nàng ta ý đồ thế nào?

Trong lòng Bạch Hữu Quang hơi khó chịu một chút, khịt mũi ăn mì gạo nếp.

"Lời ta nói với con, có nghe không đấy?" Hàn thị thấy một lúc lâu sau mà Bạch Hữu Quang cũng không hé răng, trong lòng mất hứng nói "Con đang nghĩ cái gì mà như người mất hồn thế!"

"Nương, con và Lưu thị rốt cuộc đã ly hôn rồi, đi thôn Lưu Gia sợ là cũng chẳng nói được cái gì, có khi còn mắng chúng ta một trận, đến lúc đó trong nhà Lưu thị nổi cơn hung hãn lên lại tới nhà chúng ta tính sổ, nếu họ muốn đòi tiền trong hòm mà lúc trước Lưu thị mang tới thì không có lợi chút nào."

Hàn thị nghe Bạch Hữu Quang nói như vậy, trong lòng cân nhắc.

Lúc ly hôn, Lưu thị muốn đòi lại số tiền trong hòm mà chính mình đưa tới nhà Bạch Hữu Quang trước đó.

Đó chính là năm lượng bạc, số tiền đủ để chi cho sinh hoạt ăn uống trong một năm, Hàn thị đương nhiên không muốn trả, la lối khóc lóc, nói xỏ lá rằng lúc ấy chính Lưu thị chủ động lấy ra để chi cho việc tiêu dùng trong nhà, đương nhiên không có lý do gì phải trả lại.

Chuyện liên quan đến số bạc này vốn không có chứng cớ gì, cũng vì thời gian đã qua lâu, người nhà họ Lưu liền từ bỏ chuyện này, không hề đòi trả nữa.

Nhưng lần đó người nhà họ Lưu làm ầm ĩ chuyện lên, thời gian làm ầm ĩ cũng kéo dài, cho nên trong lòng Hàn thị cũng có phần sợ người nhà họ Lưu, sợ người nhà họ Lưu chỉ tạm thời không cần, khi nhớ ra lại thật sự muốn đề cập lại chuyện tiền bạc này thì không ổn chút nào.

"Đúng là làm hời cho nhà họ Lưu này!"
Bình Luận (0)
Comment