Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 620

Dưa leo, đậu bún, các loại cà chua, những thứ này đều là thức ăn cho ngày hè, lúc này đã mang dáng dấp tươi tốt, dưa leo với các loại đậu cần phải dùng gậy trúc để cố định dây leo.

Cà chua cũng cần phải cột lên gậy trúc thấp thấp, bảo đảm mùa hè kết thúc sẽ thu được rất nhiều cà chua.

Tránh đến khi xuất hiện mưa gió bão bùng gì đó, thân cành sẽ chịu không nổi sẽ đứt gãy.

Đợi dọn dẹp những thứ này xong.

Buổi trưa, hai người Bạch Thạch Đường với Tô Mộc Lam vào bếp để nấu cơm.

Bọn nhỏ đều không ở đây, hai người cũng dễ nấu cơm hơn nhiều.

Nấu một ít cơm, lại làm thêm hai món đơn giản là được rồi.

Bạch Thạch Đường đi nhóm lửa nấu cơm, Tô Mộc Lam thì thái thịt trên tấm thớt trước mặt.

Măng tre cắt miếng, thịt heo cắt miếng, làm một chảo măng tre xào thịt, lại nấu thêm món đậu hũ xào tương là đủ rồi.

Thời tiết có hơi nóng, trong nhà bếp nhóm lửa, cho dù mở cửa thì nơi này cũng như một cái lồng hấp.

Hai người đều mồ hôi rơi như mưa.

"Ngươi đi pha ít trà để nguội chút đi, buổi chiều ta muốn ra đồng trở dây khoai lang, đến lúc đó mang vào ruộng uống."

Bạch Thạch Đường tìm một lý do cho Tô Mộc Lam đi ra ngoài.

Ruộng khoai lang trong nhà không thích hợp trồng lúa mạch, cho nên họ đã sớm gieo khoai lang, lúc này dây leo đã bắt đầu phát triển, nên trở dây khoai một chút, để khoai càng kết nhiều quả và to hơn nữa.

Tô Mộc Lam không nghĩ quá nhiều, chỉ ồ một tiếng, đi ra bên ngoài nhóm một bếp lửa nhỏ, bỏ ít lá trà vào trong ấm trà, nấu một ấm trà, lại tìm cái bát to tới, chuẩn bị đợi lát nữa sẽ để nguội nước trà.

Nàng đang cầm quạt hương bồ quạt lửa trong lòn thì có người tiến vào sân.

Là một người xa lạ Tô Mộc Lam chưa từng gặp qua, vóc dáng gầy gò cao cao, nhưng người lại có vẻ hơi còng xuống, quần áo trên người đầy mảnh vá, còn vô cùng bẩn, người rất gầy, xương gò má cao ngất, hốc mắt lõm vào, dường như vẻ mặt khắc đầy sự tang thương của năm tháng.

"Ngươi là...."

Tô Mộc Lam nhìn cái người lạ trước mặt, có chút kinh ngạc.

"Nơi này là nhà Bạch Thạch Đường à?" Thân thể đối phương càng nghiêng về phía trước hơn, xoa xoa tay, mang theo nụ cười vô cùng lấy lòng.

Hỏi.

"Đúng, ngươi tìm hắn à?" Tô Mộc Lam đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới.

"Ngươi là Tô tẩu tử nhỉ." Đối phương không có lập tức đáp lại lời nói, trái lại còn hỏi ngược lại một câu, thấy Tô Mộc Lam gật đầu xong, cười nói: "Ta là người làm việc trong tiêu cục với Bạch Thạch Đường lúc trước, ta họ Quách, tên là Quách Thuỷ Sinh."

"Xem ra, Tô tẩu tử chưa từng gặp rồi, chủ yếu cũng do hai năm nay trong nhà có nhiều chuyện, cuộc sống trôi qua cũng vất vả, vốn cũng muốn đến nhà xem thử, chỉ là..."

Trên mặt Quách Thuỷ Sinh tràn đầy áy náy.

"Ôi, chỉ là thật sự trong nhà có nhiều chuyện quá, bận rộn đến mức chẳng thể ra khỏi cửa được, cũng huyên náo không thể phụ tẩu tử một tay, làm khó tẩu tử rồi, thật đúng là có lỗi mà."

"Đây đều là ta không phải, tẩu tử đánh ta mắng ta, hẳn là nên làm..."

Nói xong lời này, Quách Thuỷ Sinh liền che mặt oà khóc.

Nghe tiếng khóc vô cùng bi thương, nước mắt nước mũi đầy mặt, cả người cũng chẳng thể đứng thẳng.

Tô Mộc Lam có hơi mờ mịt mà nhìn Quách Thuỷ Sinh.

Nghe lời này, đối phương là người vận chuyển ở tiêu cục với Bạch Thạch Đường trước đây, vậy chính là đồng nghiệp, lại còn làm loại chuyện chuyển tiêu vào sinh ra tử này, cái này nhà ai có chuyện bất trắc, ước chừng những người đều phải giúp đỡ một phen.

Tô Mộc Lam kết hợp với ký ức nguyên chủ của mình, nhưng cũng không có tìm được bất kì tin tức gì liên quan đến Quách Thuỷ Sinh.

Cũng chính Quách Thuỷ Sinh này hoàn toàn chưa hề đến nhà sau chuyện Bạch Thạch Đường "mất" lúc trước.
Bình Luận (0)
Comment