Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 742

Chẳng qua lời này Cố Vân Khê chỉ để ở trong lòng, không nói ra trực tiếp, nàng nói "Hai ngày tới ta lại đi tìm kiến, nếu tìm được tốt thì không làm phiền nữa, nếu không tìm được tốt thì lại đến nơi này xem đi."

"Có điều nơi này của Tống chưởng quầy có sư phó chạm trổ tay nghề tốt nhất cả huyện thành này, nếu ta có nguyên liệu, sẽ đưa tới chỗ Tống chưởng quầy này để điêu khắc thành hình mới được."

Nghe Cố Vân Khê nói như vậy, chứng tỏ vẫn coi thường nguyên liệu ở chỗ của hắn.

Loại chuyện liên quan đến đá ngọc này, vốn cũng phải hợp con mắt, Tống chưởng quầy làm buôn bán nhiều năm cho nên đạo lý này hắn hiểu rõ, hắn không nói nhiều nữa, chẳng qua là không có cách nào để buôn bán cho mối này, cho nên trong lòng dù gì cũng hơi tiếc nuối.

Nhưng khi nghe được Cố Vân Khê vô cùng tán thành tay nghề ở chỗ hắn, trong lòng lại vui như hoa nở "Nhất định rồi nhất định rồi, chờ Cố tiểu thư tìm được nguyên liệu thích hợp thì cứ nói hình dạng thế nào, đến lúc đó nhất định sẽ làm Cố tiểu thư vừa lòng."

"Làm phiền." Cố Vân Khê cười cười, dẫn theo Trương mụ mụ đi ra ngoài.

Trương mụ mụ thấy Cố Vân Khê khi tới thì hào hứng sôi nổi, khi đi lại hơi bị thất vọng chán nản nên bà nói, "Kì thật lão nô nhìn thấy khối điền ngọc xanh trắng đan xen cũng không tồi, tuy không thể so được với dương chi bạch ngọc, nhưng màu sắc cũng đẹp …"

"Phẩm chất vẫn hơi kém một chút, tuy không nhìn cẩn thận thì sẽ không nhìn thấy vằn nước bên trong, nhưng người hơi hiểu cũng biết phẩm chất của miếng ngọc này rất kém."

Cố Vân Khê nói, "Muốn nhắc đến ngọc thì phải nhắc đến khối ngọc mà nương để lại cho ta kia mới là khối ngọc tốt nhất, đúng là dương chi bạch ngọc, kích cỡ cũng rất lớn"

"Đúng thế, khối ngọc ấy mới thật sự là thứ tốt." Trương mụ mụ nói, "Ngày trước phu nhân cũng rất thích, ban đầu lão nô còn hỏi, vì sao phu nhân thích như vậy mà không làm vòng tay hay trâm cài gì đó, đeo lên hàng ngày."

"Phu nhân nói, đúng là vì là đồ vật mà mình thích nên mới cất cẩn thận, còn nói sau này nếu có con gái, phải giữ lại để làm của hồi môn cho con gái, nếu có nmcon trai, liền để lại cho con dâu làm lễ gặp mặt đó…"

Trương mụ mụ nói một lúc thì chợt không nói nữa.

Bà nhìn thấy Cố Vân Khê hơi thất thần một chút.

Khi phu nhân sinh Cố Vân Khê bị khó sinh mà qua đời.

Mà sau khi Cố Vân Khê được sinh ra, khóc hô vài tiếng, liền bị ôm ra ngoài, để bà trông chừng.

Sau khi ăn no, Cố Vân Khê liền ngủ say, cho đến khi trước khi phu nhân đi, cô bé cũng, không thể nhìn mẹ ruột của chính mình một lần.

Có thể nói, trong ấn tượng của Cố Vân Khê, chỉ có tiếng gọi xưng hô nương, nhưng không có khuôn mặt của phu nhân.

Nhưng mặc dù không có, cũng không thể chứng tỏ Cố Vân Khê không nhớ phu nhân.

Lúc này nói nhiều lời như vậy, hơn nữa lão gia nhà mình cùng Lục tiểu thư kia đã đính hôn …

Lúc này Cố Vân Khê hẳn là sẽ không tự chủ được mà nhớ phu nhân mới đúng.

"Là lão nô lắm miệng." Trương mụ mụ hơi thấp thỏm.

"Không sao cả." Cố Vân Khê nhoẻn miệng, nhướng đôi mày cong nở nụ cười, "Ngày mai chính là ngày mùng một, ngày mai ta dậy sớm, đi tới từ đường thắp hương cho nương."

"vâng." Trương mụ mụ gật đầu đáp lời, dẫn Cố Vân Khê lên xe ngựa, đi về phía nhà họ Cố.

Cố Tu Văn ở huyện nha, nhận được tin Cố Vân Khê về nhà.

Về sớm hơn mấy ngày so với dự định, Cố Tu Văn phỏng đoán, có lẽ con bé biết hắn đi tới nhà họ Lục cầu hôn, cho nên mới vội vã trở về.

Mặc dù biết Cố Vân Khê thích Lục Văn Tình, nhưng cưới thêm vợ kế cho chính mình, rước mẹ kế về cho Cố Vân Khê, trong lòng Cố Tu Văn vẫn hơi thấp thỏm.

Sau khi cân nhắc, Cố Tu Văn xử lý mấy chuyện gấp gáp trước, hôm nay chuẩn bị về nhà sớm.
Bình Luận (0)
Comment