Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 744

Nàng rốt cuộc là cô nương trong nhà, bộ dáng cũng vô cùng xuất chúng, thế mà Cố Tu Văn căn bản lại không biết thương hương tiếc ngọc, há mồm liền quát nàng.

Chẳng lẽ là cảm thấy nàng lớn lên không dễ nhìn, không đủ để làm Cố Tu Văn dao động trong lòng?

Lục Văn Viện nghĩ đến điều này, trong lòng dâng lên bất mãn và không cam lòng, khí thế sắc bén trước đó lập tức tiêu tán hơn phân nửa, đôi mắt tức khắc đỏ hồng, trong đôi mắt ngấn lệ lấp lánh.

Nếu là người lần đầu tiên nhìn thấy Lục Văn Viện, thấy một người cô nương trẻ tuổi xinh đẹp trong bộ dạng này, trong lòng nhất định sẽ sinh ra tình cảm trìu mến.

Nhưng Cố Tu Văn lại quá hiểu diễn xuất của Lục Văn Viện, hơn nữa bị Lục Văn Viện nhiều lần ngẫu nhiên gặp được mà cảm thấy phiền lòng, cho nên đối với nàng hắn chỉ có hai chữ chán ghét.

Lúc này thấy Lục Văn Viện ra vẻ đáng thương, cảm thấy nàng nhất định lại có ý định gì đó, hắn theo bản năng lui hai bước về phía sau, thậm chí còn duỗi tay kéo gã sai vặt đang đứng ở bên cạnh một phen.

Rốt cuộc nữ nhân vậy, nếu bị ăn vạ thì thật sự là xui xẻo tám đời.

Tu Văn không muốn gã sai vặt của mình vô duyên vô cớ mà gặp phải mầm tai họa như vậy.

Mà Lục Văn Viện kia, hít hít cái mũi, "Ai da" một tiếng, giả bộ vấp chân, muốn dựa vào người Cố Tu Văn.

Rõ như ban ngày, một vị cô nương trẻ tuổi dung mạo tú lệ, vóc người uyển chuyển nhẹ nhàng, rơi vào trong ngực một nam tử như vậy, một người đầy ắp tình yêu dịu dàng trong mắt, một người khuôn mặt tràn đầy yêu quý, tình cảnh như vậy kì diệu đến nhường nào…

Nhưng, mặc dù trong ảo tưởng như vậy, ở hiện thực Lục Văn Viện cũng không dựa vào được thân thể Cố Tu Văn, mà là ngang nhiên té lăn xuống đất, mộng đẹp hoàn toàn tan biến.

Mà Cố Tu Văn cùng gã sai vặt nhìn Lục Văn Viện giống như nhìn một cái bao tải, ngã "Thình thịch" xuống mặt đất, nhìn nàng giống như nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ vậy.

Không thể không nói, Lục Văn Viện này, thật đúng là vụng về chật vật.

Lúc trước nàng muốn chế tạo tình cảnh ngẫu nhiên gặp được Cố Tu Văn, nhiều lần đều dùng loại phương pháp này, hơn nữa nhiều lần không đạt được kết quả như ý, vốn tưởng rằng sau vài lần răn dạy, Lục Văn Viện này có thể nhớ láu hơn.

Không ngờ là một thời gian lâu như vậy mà Lục Văn Viện vẫn như thế, cũng không hề tiến bộ mảy may gì, ngược lại lần sau càng kém hơn so với lần trước.

Lúc trước còn có thể giả vờ nhu nhược thục nữ, hiện tại căn bản chính là người đàn bà đanh đá, làm chuyện bậy bạ.

"Lão gia, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi."

Gã sai vặt túm túm tay áo của Cố Tu Văn "Đây có lẽ là kẻ điên của nhà ai không được trông giữ cẩn thận, nếu bị người này đả thương thì không ổn, chi bằng sau này rảnh rỗi, lại xử trí việc này cũng không muộn."

Lục Văn Viện đã không cần mặt mũi, lúc này dây dưa với nàng ta không khác gì dạy lý lẽ cho một con chó điên, không có bất kì chỗ tốt gì, có lẽ còn sẽ tùy thời bị chó điên cắn một ngụm.

Mặc dù Cố Tu Văn là quan, Lục Văn Viện chỉ là dân, nếu chuyện phiếm bị truyền ra ngoài, đối với Cố Tu Văn cũng không có ảnh hưởng gì.

Nhưng Cố Tu Văn vừa mới quyết định hôn sự với Lục Văn Tình, nếu chuyện này truyền tới trong tai nàng thì…

Đường muội nhà mình mơ ước vị hôn phu của chính mình, mặc dù là mơ ước không có kết quả, nhưng trong lòng cũng sẽ cực kì mất hứng.

Tu Văn cảm thấy gã sai vặt nói có lý, gật đầu, phẩy tay áo, bước nhanh cùng gã sai vặt rời đi.

Lục Văn Viện ngây ngốc tại chỗ, sau khi nhìn thấy Cố Tu Văn hùng hổ dẫn gã sai vặt của chính mình rời đi, lúc này mới bò dậy khỏi mặt đất.

Con đường này lát phiến đá xanh, vô cùng cứng rắn, mới vừa rồi nàng quăng ngã một cú rơi thật sự rất mạnh, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân không có chỗ xương cốt hay da thịt nào là không đau.

Cái gì mà người đọc sách, cái gì mà xuất thân tiến sĩ, căn bản chính là vô lại không có chút phong độ nào!
Bình Luận (0)
Comment