Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 823

Bạch Lập Hạ hoạt bát thích hoạt động, lại tinh ranh như quỷ con, nếu bình thường nói con bé như vậy, nhất định con bé sẽ quỷ biện, trêu ghẹo vài câu.

Nào là "Tuổi tác của chính ít, đôi mắt không tinh như tiên sinh", hoặc là "Ai nha, ngươi nhìn xem ta đang chăm chú chép như vậy, chép thêm một lần nữa là được, tiên sinh chớ có tức giận".

Cho dù vô dụng nhất cũng sẽ nói một câu "Không cẩn thận chep sai rồi".

Nhất định sẽ không an tĩnh như hôm nay……

Chuyện xảy ra khác thường tất có điểm kì quái.

Bạch Học Văn cảm thấy bất thường, rất có hứng thú mà nhìn về phía Bạch Lập Hạ.

Bạch Lập Hạ cúi đầu, thấp giọng trả lời, "Chẳng qua là giọng nói đau, không muốn nói chuyện thôi."

"Nhưng ta nghe thấy giọng nói khi ngươi tan học kêu gọi người bên cạnh nghe rất lảnh lót, không hề giống như là giọng nói không thoải mái chút nào."

Bạch Học Văn như suy tư gì đó, nói tiếp, "Được rồi, ngươi cũng đừng chép nữa, về nhà trước đi đã, trở về chép xong thì ngày mai mang theo tới đây là được."

"Cảm ơn tiên sinh." Bạch Lập Hạ cất tiếng, thu dọn đồ vật một phen, ra bên ngoài đi cùng với Cố Vân Khê đang chờ nàng ở trong sân, đi về phía nhà mình.

Bạch Học Văn dọn dẹp một phen, đóng cửa lớp học trong tộc lại, do dự trong chốc lát, cầm băng ghế dẫm lên, nhìn qua bức tường sân ở cách vách, thấy Bạch Lập Hạ cùng Cố Vân Khê không có ở trong sân, mà là Tô Mộc Lam đang đùa nghịch với hoa cỏ ở đằng kia bên hô lên gọi nàng một tiếng.

Tô Mộc Lam đang ở bên kia trồng một cây hoa mới, lúc này tay lấm đầy bùn, múc nước rửa tay, mới đi đến trước mặt.

Lại thấy bộ dáng của Bạch Học Văn đang hết nhìn bên nọ lại nhìn bên kia, bộ dáng như là thần thần bí bí, nàng nở nụ cười, "Tiên sinh chính là muốn lấy một chút thức ăn sao? Hôm nay trong nhà làm bánh hạt dẻ mật ong."

Bạch Học Văn vốn không có ý này, hít hít cái mũi, quả nhiên ngửi được mùi vị thơm ngọt thoang thoảng trong nhà Tô Mộc Lam, ông tặc lưỡi, không hề nghĩ ngợi trực tiếp gật gật đầu, "Cũng được, nhưng lấy ít thôi là được, ta ăn không hết nhiều như vậy."

Tô Mộc Lam vào phòng, lấy giấy dầu bao một gói bánh hạt dẻ mật ong thật to ra, đưa qua đầu tường nhét vào tay Bạch Học Văn, "Lúc này thời tiết lạnh, bánh này cũng dễ bảo quản, ta không cho nhiều mật ong lắm, khi ăn cũng sẽ không quá ngọt và không bị ngán."

"Ừ." Bạch Học Văn gật đầu lia lịa như giã tỏi, vui mừng mà cất đám bánh hạt dẻ mật ong kia lại, khi chuẩn bị nhảy xuống khỏi băng ghế mới nhớ chuyện chính mà mình muốn tìm Tô Mộc Lam để nói, lập tức khuôn mặt già đỏ lên, ho nhẹ một tiếng nói, "Lại nói tiếp, ta tìm ngươi cũng là có chuyện nghiêm túc …"

Buổi tối ăn xong cơm chiều, Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê theo thường lệ giúp đỡ thu dọn chén đũa.

Chờ bận việc xong, Tô Mộc Lam gọi Bạch Lập Hạ đang chuẩn bị về phòng "Sao mấy ngày nay thấy con có tâm sự nặng nề? Có phải có chuyện gì khó xử hay không, nếu không ngại thì nói với nương một câu xem sao?"

"Cũng không có chuyện gì khó xử, chẳng qua là sau khi lớp học trong tộc khai giảng thì bài học hơi nặng, hơi không tiếp thu được hết mà thôi, nhưng mà cũng không có việc gì, chậm rãi học là được, cha mẹ không phải đã nói sao, đọc sách là vì đi theo lẽ phải, nữ tử vốn không thể thi thố đạt công danh gì, con tiếp thu chậm một chút thôi chứ cũng không làm trễ nải việc học." Bạch Lập Hạ trả lời một cách hàm hồ.

Tô Mộc Lam thấy thế, nhìn Bạch Lập Hạ một lúc lâu, mới tiếp tục mở miệng, "Con tưởng lừa được nương hay sao?"

Bạch Lập Hạ gãi gãi lỗ tai, "Biết ngay là không thể gạt được nương…"

"Đã biết không thể gạt được thì không cần lại giấu diếm nữa, nói rõ ràng một câu cho nương nghe, nếu con thật sự không hóa giải được vướng mắc trong lòng thì nương cũng có thể giúp con nhìn xem, xem có thể chỉ đường dẫn lối cho con được hay không."

Nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, Bạch Lập Hạ vẫn do dự trong chốc lát, mới hơi thẹn thùng mà mở miệng, "Chính là con cảm thấy, chính mình không được tích sự gì…"

"Đang êm đẹp, sao lại có suy nghĩ như vậy?" Tô Mộc Lam đột nhiên thấy kinh ngạc.

Trong bốn đứa trẻ trong nhà, Bạch Lập Hạ là đứa tính tình hướng ngoại nhất, ngày thường làm việc luôn hấp tấp, Tô Mộc Lam luôn cảm thấy Bạch Lập Hạ là một người cực kì tự tin, nội tâm vô cùng mạnh mẽ.

Thật sự không ngờ là Bạch Lập Hạ lại có lúc tự mình hạ thấp chính mình.

"Chính là cảm thấy đại tỷ tay nghề nấu ăn ngon, hiện tại đã đi Hồng Vận Lâu học nấu ăn, sau này nhất định là đầu bếp tài nghệ cao siêu, Mễ Đậu thì không cần phải nói, chăm chỉ hiếu học, đầu óc lại thông minh, sau này không biết có thể thi đậu Trạng Nguyên hay không, nhưng ít nhất có thể đỗ đạt công danh trở về."

"Trúc Diệp thì đi theo Tần ma ma học thêu thùa, vừa có thiên phú lại chịu khó học hỏi, Tần ma ma cũng rất lợi hại, đồ vật thêu ở kinh thành cũng có thể làm, sau này Trúc Diệp nhất định cũng có thể làm trụ cột được."

"Chỉ còn mỗi mình con, cao chẳng ra cao thấp chẳng ra thấp, học gì cũng chẳng nổi bật, không làm nên trò chống gì…"

Bạch Lập Hạ càng nói, giọng nói càng hạ thấp đi vài phần, đầu càng cúi thấp hơn, "Đọc sách thì cả ngày bị tiên sinh nói không hiếu học, lý giải văn chương cũng không tốt bằng người khác, chữ viết thì càng không nên hồn."

"Còn về công phu thì mặc dù suốt ngày đi theo cha học, nhưng thực tế cũng chỉ là khoa chân múa tay, không học ra được cái cái gì, nếu gặp phải chuyện gì, cũng không thể phát huy được tác dụng."

"Lĩnh vực nấu ăn, nữ công càng không làm nổi, cố gắng làm thì cũng không ổn lắm, con nhìn đi nhìn lại, cảm thấy chính mình thật sự không có một thứ gì có thể gọi là ưu điểm cả."

"Cho nên con cảm thấy chính mình thật sự rất vô dụng, sau này cũng không biết có thể dựa vào cái gì để mưu sinh, có kẽ phần lớn sẽ phải dựa vào cha mẹ nuôi sống con, thật là quá xấu hổ…"

Tô Mộc Lam nghe Bạch Lập Hạ bộc bạch hết rõ mọi chuyện như vậy, đầu tiên là ngạc nhiên, rồi sau đó mím môi không nói gì.

Đây hẳn là quãng thời gian mông lung mà mỗi đứa trẻ đến thời kì trưởng thành đều phải trải qua, đặc biệt là đang tuổi mới lớn, nhưng lại không hoàn toàn là người trưởng thành, tóm lại sẽ tự vấn một chút về những thứ liên quan tới tương lai của mình.

Nếu đứa nhỏ này vô cùng ưu tú, nó nhất định sẽ tràn đầy tự tin và tin tưởng đối với những kế hoạch và dự định trong tương lai muôn màu muôn vẻ của mình.

Nhưng nếu đứa nhỏ này là một đứa trẻ bình thường, đặc biệt là giống như Bạch Lập Hạ, huynh đệ tỷ muội đều là những người tài năng, thế cho nên con bé càng thấy mình trở nên tầm thường, sau khi thấy người khác tỏa ánh hào quang chói lọi thì không nhịn được muốn hoài nghi chính mình sau này sẽ trở nên thế nào.

"Ngày thường thấy con tùy tiện, chỉ nghĩ con là một người vô tư, trước mắt chỉ nhìn thấy hạnh phúc, tại nương lơ là quá rồi."

Tô Mộc Lam nói, "khi nương lớn bằng tuổi con bây giờ cũng có suy nghĩ không khác gì con, đầu óc rất mông lung, không biết sau này chính mình có thể làm được cái gì, nên làm cái gì, đặc biệt khi nhìn thấy người khác biết ăn nói thì càng cảm thấy chính mình không bằng người khác."

"Nhưng mà nương…"

Bạch Lập Hạ không thể tin được mà nhìn Tô Mộc Lam.

nhưng mà rõ ràng nương có tay nghề nấu ăn ngon, lại là người biết làm việc, lại biết buôn bán lợi hại như vậy, Bạch Lập Hạ cảm thấy, trong phạm vi trăm dặm quanh đây, không có nữ tử nào có thể sánh được với nương.

"Đó là chuyện về sau này, còn khi bằng tuổi con thì đúng là như con ấy."

Tô Mộc Lam lôi kéo Bạch Lập Hạ ngồi xuống băng ghế ở bên trong nhà chính, vây quanh bếp lò sưởi ấm, "Lúc ấy chỉ cảm thấy chính mình thật sự rất vô dụng, làm chuyện gì cũng không có thiên phú, học cũng không ra hồn gì."
Bình Luận (0)
Comment