Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 829

Thế này là ngầm thừa nhận rồi.

"Ngươi hay lắm Trần Thượng, vậy mà dám lén giấu tiền đi!" Quách Thuỷ Sinh lập tức nổi trận lôi đình, vung nắm đấm đập lên người Trần Thượng.

"Giấu tiền thì sao, ngươi cũng đâu có tốn sức gì, dựa vào đâu mà phải chia một nửa chứ?" Trần Thượng cũng tức giận, túm lại đánh đấm với Quách Thuỷ Sinh thành một đoàn.

Bạch Thạch Đường cũng không ngăn cản, chỉ nhìn hai người họ ở đấy đánh nhau.

Đợi hai người đánh mệt rồi, cả hai ai nấy đều mặt mũi bầm dập như heo, mới thở hồng hộc ngừng lại, nhưng vẫn oán hận nhìn đối phương, bày ra dáng vẻ hận đến mức không thể ăn đối phương.

Bạch Thạch Đường cười khẽ một tiếng: "Nếu hai người các ngươi đã không phân chia được, vậy đến nha môn, để Huyện thái gia giúp các ngươi phân chia là được." Đến nha môn...

Vậy chính là sau khi tiến vào có thể sẽ không đi ra được nữa rồi.

Trần Thượng bị dọa cho phát sợ, chỉ vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu bốp bốp bốp bốp cầu xin tha thứ, cầu xin Bạch Thạch Đường bỏ qua cho hắn.

Còn Quách Thuỷ Sinh thì vô cùng oán độc nhìn Bạch Thạch Đường: "Ngươi đúng là lòng gan dạ sắt! Tốt xấu gì ta cũng từng vào sinh ra tử với ngươi, ngươi cứ không nể tình như vậy!"

Lúc trước hắn vô cùng nghèo túng, nhà không có gì ăn, bèn đến xin Bạch Thạch Đường giúp đỡ, hi vọng Bạch Thạch Đường có thể giúp đỡ hắn một chút.

Viptruyenfull.

com - ebook truyện giá rẻ

Dù sao Bạch Thạch Đường cũng làm ăn lớn, hơi thả lỏng kẻ hở bàn tay thôi cũng đủ chi phí cho cả nhà bọn họ ăn uống.

Nhưng Bạch Thạch Đường lại ghi hận hắn lúc ấy không chịu đưa tiền trong tiền trang cho Tô Mộc Lam, chết sống đều không chịu giúp đỡ.

Đương nhiên trong lòng hắn phải hận rồi.

Cho nên trong lúc đi thuyền khi đang đi làm việc, nói chuyện phiếm với Trần Thượng và biết hắn là người của Linh Lung Các, bèn nổi lên tâm tư.

Nếu ngươi đã không chủ động trả thù lao, vậy hắn sẽ dứt khoác ra tay mò vào đào ra một ít!

Ai bảo lúc trước ngươi đoạn tuyệt đến như vậy chứ!

Đây cũng nên thôi!

Quách Thuỷ Sinh càng nghĩ càng tức, trong ánh mắt liếc Bạch Thạch Đường cũng đầy oán hận.

"Cũng đâu phải ngươi mới quen ta ngày đầu." Bạch Thạch Đường cũng không để ý đến lời chửi rủa của hắn, nhìn dáng vẻ lúc này của hai người, hắn cũng lười nhiều lời, chỉ đứng dậy mở cửa.

Quách chưởng quỹ và mấy tiểu nhị đi đến, họ đều dùng ánh nhìn xem thường để nhìn hai người họ.

Xem thường Trần Thượng ăn cây táo rào cây sung, càng xem thường tên khốn nạn Quách Thuỷ Sinh này hơn, làm nhục cả dòng họ Quách đây.

"Vừa rồi, đều nghe rõ rồi chứ, đợi đến lát nữa biết nên nói thế nào với huyện nha nhỉ." Bạch Thạch Đường nói.

Tuy nói Trần Thượng và Quách Thuỷ Sinh đều là người có tâm tư bất chính, nhưng khi đó, hai người đó cũng đều là người mà hắn tín nhiệm, lúc này xảy ra chuyện như thế này, trong lòng của hắn cũng không thoải mái, không ngờ lại phải tranh biện với hai người ở huyện nha.

"Ông chủ yên tâm, chuyện này bảo đảm bọn ta sẽ làm thật thoả đáng."

Quách chưởng quỹ giơ tay lên một cái, tiểu nhị sau lưng "ào ào" bước vào phòng, trong tay cầm dây thừng thô chắc, trói Trần Thượng và Quách Thuỷ Sinh kia lại, chuẩn bị lát nữa sẽ kéo đến nha môn gặp quan.

Đám tiểu nhị đều là người làm việc ở Linh Lung Các từ những ngày đầu, lấy nhiều tiền công, công việc cũng không mệt mỏi, chưởng quỹ với ông chủ đều dễ chung sống, ngày lễ ngày tết, quà mà Bạch Thạch Đường tặng cho họ cũng phong phú hơn những cửa hàng khác nhiều.

Nếu như nhà ai có chuyện gì đó, muốn xin nghỉ mấy ngày, cũng sẽ không bị trừ tiền công, gặp khó khăn hắn cũng có thể trả tiền công trước thời hạn.

Bình thường, Linh Lung Các bao ăn bao ở, ở thì sạch sẽ gọn gàng không cần phải nói, thức ăn thì thịt và rau đều không giới hạn số lượng.

Có thể nói, đám tiểu nhị cảm thấy trong huyện thành này không tìm được một cửa hàng nào có thể thoải mái như Linh Lung Các đây, họ cũng vô cùng biết ơn Bạch Thạch Đường, cảm thấy hắn ra tay hào phóng, làm người nhân ái lương thiện.

Bây giờ, Trần Thượng và Quách Thuỷ Sinh này lại còn nghĩ sẽ tính toán với Linh Lung Các và Bạch Thạch Đường, thật sự là không thể nhịn mà!

Trong lòng đám tiểu nhị đầy lửa giận, ánh mắt nhìn hai người cũng vô cùng phiền chán, lúc này ra tay cũng chẳng để ý nặng nhẹ, dù cho Trần Thượng và Quách Thuỷ Sinh kia có nhe răng trợn mắt kêu đau cũng mặc kệ, chỉ trói gô, trói hệt như một cái bánh chưng, kéo xuống lầu, ném lên chiếc xe bò kia đưa đến huyện nha.

Quách chưởng quỹ vừa đi theo đưa họ đến huyện nha, vừa suy nghĩ xem sau khi gặp huyện nha sẽ nói lại chuyện này như thế nào.

Mà lúc xe bò chạy kéo theo Trần Thượng và Quách Thuỷ Sinh đi đến huyện nha, trên xe không mui chở hai người bị trói gô như thế cũng rêu rao khắp nơi, rất nhiều người đều chỉ trỏ, suy đoán không thôi.

"Người này, không phải tiểu nhị ở Linh Lung Các sao?" Có người nhận ra Trần Thượng.

"Chính là hắn, lúc trước ta đến cửa hàng mua vải, là hắn tiếp đãi ta, tên nhóc này sao vậy, sao lại bị trói thành bánh chưng rồi."

"Người đánh xe này cũng mặc quần áo của Linh Lung Các, chắc là tiểu nhị khác của Linh Lung Các.

Ta thấy Quách chưởng quỹ cũng đi theo ở phía sau đấy, chiếu theo dáng vẻ này, tám mươi phần trăm là Trần Thượng này phạm vào tội gì rồi."

"Bạch chưởng quỹ luôn khoan dung nhân từ, đối xử với tiểu nhị rất tốt, lúc này trói Trần Thượng thành bánh chưng, bên cạnh còn có thêm một người lạ, không phải tên nhóc Trần Thượng này ăn cây táo rào cây sung chứ?"

"Đoán chừng là đúng rồi, bằng không sắc mặt của Quách chưởng kia cũng không thể nào đen như đáy nồi vậy được."

"Chậc chậc, Bạch chưởng quỹ là một người tốt thế nào chứ, đối xử với tiểu nhị không thể nào chê được, ấy thế mà lại có người muốn ăn cây táo rào cây sung, tâm tư này thật là xấu xa mà..."

Người trên dọc đường bàn tán ầm ĩ, Trần Thượng xấu hổ đến mức hận không thể chôn mặt mình xuống.

Chỉ là hắn đang bị trói gô, lúc này hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho gương mặt này không ngừng bị người nhận ra, lại không ngừng bị người phỉ nhổ, chửi rủa....

Bản thân hắn từ nhỏ lớn lên trong một gia đình bần hàn, cha là một người không hề đàng hoàng, nhờ có mẹ già nuôi hắn lớn lên.

Bây giờ, mắt thấy người cha không đàng hoàng kia năm trước uống nhiều rượu nên té ngã đập đầu xuống đất mà chết đi, số tiền mà hắn kiếm được trong mỗi tháng cũng không hề ít, cuộc sống trong nhà cũng tốt hơn một chút.

Không thể nói mỗi ngày đều có thịt cá, nhưng ít nhất mỗi ngày có thể cho mẹ già ăn bánh bao chay, mỗi sáng ăn được một bát canh trứng gà.

Đợi thêm hai năm nữa, hắn lại tích lũy thêm một ít tiền bạc, sửa lại căn nhà hai phòng kia một lần nữa, lại đặt mua thêm một ít đồ gia dụng là có thể nhờ mai mối cưới một cô vợ về rồi....

Nhưng bây giờ, tất cả đều tan thành mây khói rồi.

Hắn hối hận rồi, hối hận vì sao lúc ấy lại bị tên khốn nạn Quách Thuỷ Sinh kia mê hoặc, nghĩ đến việc tham ô một khoảng tiền thế này chứ?

Sau khi Bạch Thạch Đường rời quán trà, trực tiếp trở về Linh Lung Các.

Mới vừa vào cửa hàng đã có tiểu bị ra tiếp đón, nói Tô Mộc Lam đã chọn xong vải tốt, lúc này đến Tú Lâu ở phía sau, đi tìm Bạch Trúc Diệp rồi.

Bạch Thạch Đường liền đi về phía sau, lên lầu hai, đi đến phòng Bạch Trúc Diệp, nhìn thấy hai mẹ con đang thân mật nói chuyện ở đó.

Nhìn thấy Bạch Thạch Đường trở về, hơn nữa vẻ mặt cũng nhẹ nhõm, Tô Mộc Lam biết có lẽ chuyện của hắn cũng đã giải quyết xong rồi: "Mau ngồi đi, xem hoa văn trúc Diệp mới thêu này, thật là đẹp."

Là một tấm bình phong cho giường đất, là một bức tranh thêu khổ lớn, hoa văn hoa nở phú quý, là thuộc về phương pháp thêu hai mặt, cả hai mặt đều cùng một hoa văn.

Lúc thêu cái này, phải đâm kim vuông góc, không thể đâm rách nét thêu của phía đối diện, lúc thêu còn phải chú ý giấu đầu và đuôi sợi chỉ.

Kiểu thêu hai mặt này, nếu như học thêu hai năm cũng có thể thêu được, nhưng những thứ thêu ra có đẹp hay không, liếc một cái là có thể nhìn ra được ngay.
Bình Luận (0)
Comment