Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 834

Đã qua thi phủ, chính là đường đường chính chính chính trở thành học sinh, lại thi huyện sẽ có thể trở thành tú tài, chính là trở thành người đọc sách có công danh trên người thật sự.

Hơn nữa, Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hoà tuổi tác còn nhỏ, tiền đồ sau này vô lượng, hơn nữa đây cũng không chỉ riêng là vinh quang của hai người, vinh quang của hai nhà, là của cả thôn, là vinh quang củba người toàn thôn Bạch Gia.

Hậu sinh có chỗ phát huy, đây chính là chuyện hắn ước được nhìn thấy.

Còn nữa, Bạch Kim Bắc cũng tốt, Bạch Thạch Đường cũng được, dựa theo uy danh của hai nhà trong thôn, chuyện cần người tiến cử hiền tài này đây, chỉ cần nói một câu trong thôn họ sẽ có rất nhiều người tình nguyện đứng ra.

Nhưng họ cũng không hề, trái lại đến tìm lý chính hắn đây, có thể thấy được người của hai nhà rất tôn trọng hắn, biết làm người, biết làm việc.

Trong đầu Bạch Khang Nguyên hệt như tấm gương sáng, càng lúc càng đồng ý với Bạch Thạch Đường và Bạch Kim Bắc, cũng rất để tâm với chuyện này.

Đến tháng ba, thời tiết mấy ngày nay càng lúc càng ấm áp.

Công việc trong ruộng cũng dần dần nhiều hơn, tác phường cũng nhiều, cửa hàng cũng nhiều, việc làm ăn cũng càng phát đạt hơn.

Thời gian xuân về hoa nở, người nên dọn dẹp nhà cửa thì dọn dẹp nhà cửa, người cần mua đồ trong nhà thì mua thêm đồ trong nhà.

Mấy ngày nay, Quế Thị càng bận rộn nhiều hơn.

Có vài người sửa sang lại nhà cửa trong ngày xuân, đặt một ít đồ dùng trong nhà từ chỗ nàng như bàn ghế, rương hòm, bàn trà gì đó.

Dùng cho con gái thành thân, yêu cầu làm tinh tế một chút, hơn nữa thời gian cũng có hơi eo hẹp.

Để không làm chậm trễ chuyện hỷ sự củba người ta, Quế Thị gần như từ sáng sớm bận đến tối muộn.

Cho dù trời đã tối cũng vẫn không chịu dừng, nàng có thể làm việc dưới bất kì.

Mệt nhọc như thế, tóm lại người cũng chịu không nổi, đến mức lúc ăn cơm vào buổi sáng, Quế Thị cũng ghé vào mặt bàn ngủ thiếp đi, lúc tay rũ xuống, màn thầu cầm bên trong cũng lăn xuống đất.

Cuối cùng, màn thầu lăn đến xe lăn gỗ của Hà Mộc Lâm mới dừng lại, dính một lớp tro bụi.

Hà Mộc Lâm đứng cạnh nhìn, trong đầu lập tức không thoải mái, dùng tay mạnh mẽ xoay bánh xe lăn, muốn vào nhà lấy một chiếc áo khoác lên cho Quế Thị, nhưng suy nghĩ rồi lại dừng tâm tư này lại.

Xe lăn gỗ đã được dùng rất nhiều năm rồi, khi đi lại cứ phát ra tiếng kẽo kẹt, trái lại sẽ đánh thức Quế Thị.

Mặc dù, nằm sấp ngủ như thế này có phần không thoải mái, thế nhưng dù sao cũng tốt hơn sau khi nàng tỉnh lại rồi sẽ không chịu ngủ nữa.

Hà Mộc Lâm nhìn nửa cái màn thầu lăn đến bên cạnh xe lăn, cúi người, phí một sức lực vô cùng lớn mới nhặt được nửa cái màn thầu kia, trực tiếp nhét vào trong miệng.

Màn thầu dính đầy trong bụi, lúc mới ăn có hơi đắng, cũng có phần chát.

Vô cùng khó ăn.

Giống hệt với cuộc sống mà Quế Thị trải qua vậy.

Chẳng trách, Quế Thị thích ăn đồ ngọt, mỗi lần đi trên trấn, dù bản thân không nỡ kéo vải may quần áo thì cũng phải đến Ngô Ký mua vài miếng bánh ngọt về, mỗi lần đều ăn từ từ, đến tận hai ba ngày mới có thể ăn xong.

Nghĩ đến, cũng là do cuộc sống trôi qua quá khổ, cũng chỉ có thể ăn chút ngọt, cho dù không ngọt đến tim nhưng miệng cũng có thể ngọt ngào.

Mà tất cả những chuyện này đều là do hắn mà ra.

Bởi vì hắn không may làm bị thương hai chân, tay cũng không linh hoạt bằng lúc trước, không thể làm thợ mộc được, hoàn toàn liên luỵ đến Quế Thị.

Vốn nghĩ rằng động tý thì đánh chửi Quế Thị, hô to quát nhỏ, làm tổn thương trái tim của Quế Thị, nàng sẽ có thể tình nguyện rời khỏi cái nhà này, chưa từng nghĩ đã nhiều năm như vậy, Quế Thị cũng hoàn toàn không hề có ý định rời khỏi.

Hà Mộc Lâm cắn răng, nhớ đến những lời nói củba người đàn bà ở hai nhà trong thôn Bạch Gia ngày ấy.

Nếu như đuổi không đi, cũng nên nghĩ thoáng một chút.

Nghiễm nhiên, Quế Thị đuổi không đi, vậy có phải là hắn nên nghĩ thoáng một chút, cũng để cho cuộc sống của Quế Thị ở đây trôi qua thoải mái hơn một chút?

Hà Mộc Lâm suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng gắng sức cỡi cái áo ngắn trên người mình ra, cẩn thận từng li từng tí khoác lên cho Quế Thị.

Bởi vì không muốn đánh thức Quế Thị, Hà Mộc Lâm rón rén, cộng thêm việc thân thể thật sự không thuận tiện, đến mức chỉ là chuyện khoác một chiếc áo khoác cho Quế Thị thế này đây, cũng mệt mỏi đến mức cả người toát đầy mồ hôi.

Chờ sau khi khoác xong, liền lặng yên ngồi, cố gắng không để mình phát ra bất kì một tiếng động nào, để cho Quế Thị nằm sấp trên bàn như thế mà ngủ một hồi.

Mặt trời lên cao.

Sắc xuân ấm áp, mặt trời lên cao, ánh nắng từ sân dần dần kéo đến trong nhà.

Quế Thị chợt mở mắt.

Sao mình lại ngủ quên mất rồi?

Không thể nào ngủ nữa, còn phải tranh thủ làm việc nữa, nếu không, sẽ không kịp giao mấy món đồ đã đồng ý với người khác kia được.

Quế Thị dụi dụi con mắt, chuẩn bị tranh thủ ăn một miếng cơm rồi lại đi làm việc, kết quả, nàng phát hiện trên người mình có khoác thêm một chiếc áo bên ngoài.

Nhìn lại Hà Mộc Lâm chỉ mặc một chiếc quần ở bên cạnh, Quế Thị lập tức ngẩn người.

Nàng lại cầm chiếc áo trên người mình xem đi xem lại, lúc này Quế Thị mới lấy lại tinh thần, vội vàng khoác chiếc áo lên người Hà

Mộc Lâm: "Ta không cẩn thận ngủ quên mất..."

Có thể nói, nét mặc của nàng vô cùng bối rối.

"Mấy ngày nay nàng đều không hề ngủ nghỉ đàng hoàng, khó tránh được sẽ mệt mỏi rã rời, cơn canh này cũng nguội mất rồi, vẫn nên hâm nóng lại rồi hãy ăn, ngày xuân trời có hơi lạnh, ăn cơm nguội sẽ dễ khiến dạ dày khó chịu lắm."

Hà Mộc Lâm mặc lại chiếc áo ngắn của mình, thấp giọng nói: "Việc thợ mộc nàng cũng đừng sốt ruột, mặc dù tay ta không thể dùng sức nhiều, không làm được mấy việc quá tinh tế, nhưng có thể phụ nàng một tay, sẽ không chậm trễ."

Hà Mộc Lâm dứt lời, tự mình xoay bánh xe lăn, kẽo kẹt đi vào sân xem mấy thứ vật liệu kia, còn có vài thứ đồ dùng để làm và đơn đặt hàng viết kích thước đồ dùng người ta muốn, chỉ lấy hộp mực ra, định khâu lược như thế này.

Quế Thị nhìn một màn này, ngu ngơ đứng tại chỗ một hồi lâu.

Hồi lâu sau, hai hàng nước mắt nóng từ trong hốc mắt cuồn cuộn rơi xuống.

"Ôi..." Quế thị rưng rưng, nấc nghẹn thành tiếng.

Cuối tháng ba, học sinh phía huyện học bên đây phải tham gia thi phủ, sửa soạn đi đến phủ thành.

Ý của Tiết Sơn Trường là đi sớm hơn mấy ngày, dù chỉ nhiều hơn hai ngày, cũng khiến đám học sinh có thể thích ứng được một chút, hơn nữa cũng có lòng đưa mấy đứa trẻ này đi dạo phủ thành mấy vòng.

Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, không thể thiếu thứ nào trong cả hai.

Hơn nữa, phần lớn học sinh của huyện học đều xuất thân từ nông thôn, bình thường cũng không có cơ hội đi ra ngoài nhiều, nếu như bây giờ có cơ hội, vừa vặn nên dùng một chút.

Lúc một đám học sinh xuất phát, từ trước đến giờ Cố Tu Văn đều đích thân đến tiễn đưa, cổ vũ bọn họ phải thi hết mình, cũng dặn họ đừng lo lắng và áp lực quá.

Thấy Cố Tu Văn thân là Huyện lệnh mà lại coi trọng bọn họ như thế, trong giọng nói đều là ân cần, thái độ cũng bình dị và gần gũi, đám học sinh hưng phấn vinh quang, cũng âm thầm hạ quyết tâm phải cố gắng hết sức.

Cố Tu Văn thấy thế, trong lòng cũng vui mừng, mãi cho đến khi mấy chiếc xe ngựa từ huyện học đi đến phủ thành đã đi rất xa, nhưng hắn vẫn đứng ở cổng ra vào nhìn theo như cũ.

Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe ngựa cuối cùng nữa, lúc này Cố Tu Văn mới thu hồi ánh mắt lại, lại hàn huyện với Tiết Sơn Trường chuyện ở huyện học trong chốc lát, lúc này mới lên xe ngựa của mình.

"Lão gia, chúng ta về huyện nha à?" Gã sai vặt bên cạnh hỏi thăm.

"Đi..." Cố Tu Văn ngừng lại một chút, bảo: "Đi đến Lục gia đi."
Bình Luận (0)
Comment