Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 841

Tạ Quảng Bạch cũng thừa dịp lúc này mà cùng họ về Tùng Thành.

Đối với việc phải về nhà, phải xùng Lục Cảnh Nghiễn xa nhau, Vạn Tân Nguyệt có một trăm lần không muốn, nhưng ngại quy củ, hơn nữa Lục Cảnh Nghiễn cũng một mực khuyên ngăn, Vạn Tân Nguyệt cũng chỉ có thể đồng ý.

Trở về một chuyến cũng tốt, vừa vặn nàng cũng phải trở về giám sát một chút, phòng ngừa đồ cưới của nàng chuẩn bị không đủ nhiều.

Vạn Tân Nguyệt nghĩ như vậy, trong lòng mới thư thái hơn nhiều.

Ngày mùa thu khí trời đã bắt đầu chuyển lạnh.

Năm nay cái lạnh lại phá lệ đến sớm một chút, sáng sớm ngủ dậy đã bắt đầu thấy sương mỏng, người sợ lạnh đã bắt đầu mặc áo mỏng.

Trong viện hoa cũng đã nở xanh tươi, mùa xuân tuyết rơi, kim long bây thẳng lên trời cao, thật đẹp không gì tả nổi.

Tô Mộc Lam hái được một ít cánh hoa cúc, làm thành thành trà hoa cúc có tác dụng thanh nhiệt giải độc, chuẩn bị cất đến lúc mùa đông uống.

Đại ca của Lưu thị ở Lưu gia trang đến nhà báo tin vui, nói là mấy ngày trước lưu thị sinh bình an, sinh được một tiểu cô nương, sau cân tám lạng, hai mẹ con đều bình an, dự định ngày mười sáu tháng mười sẽ mở tiệc đầy tháng, mời Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đến lúc đó nhất định phải đến ăn tiệc.

Lưu thị tự gả cho Thường Đại Lực, phu thê hai người hòa thuận ân ái, thời điểm cuối năm ngoái, Lưu thị thấy người có chút mệt mỏi, thường xuyên hoảng hốt đến khó chịu, lúc đó trùng hợp Tạ Quảng Bạch ở thôn Bạch gia chữa bệnh từ thiện, liền rảnh rỗi nên ra khám thử.

Vừa khám đã phát hiện là hỉ mạch.

Lưu gia và Thường Đại Lực hết sức vui mừng, cái gì cũng không dám để cho Lưu thị làm, hầu hạ cứ như cung phụng Bồ Tát, ngay cả Đại Hổ và Nhị Hổ cũng đều vui mừng, suốt ngày lẩm bẩm Lưu thị nhất định phải sinh cho hai đứa bọn nói một muội muội.

Lưu thị được người nhà chăm sóc hết sức, Thường Đại Lực cũng hết sức quan tâm chu đáo tỉ mỉ.

Chỉ là Lưu thị rốt cuộc tuổi tác đã lớn, hơn nữa lúc trước sinh Đại Hổ Nhị Hổ lại bị Hàn thị khắc nghiệt, trong tháng chăm sóc không tốt nên thân thể có chút suy yếu, thời gian mang thai hết sức khó chịu.

Nôn ọe, bệnh phù, cả đêm không ngủ yên.

Cũng may Thường Đại Lực và người nhà Lưu thị đều yêu thương coi trọng Lưu thị, có chỗ nào hơi không thoải mái liền lên huyện thành mời Tạ Quảng Bạch hoặc Tần đại phu đến khám, thuốc dưỡng thai cũng uống liên tục, lúc này mới thoải mái hơn nhiều.

Lúc này Lưu thị có thể bình an sinh con cũng coi như để cho họ thở phào nhẹ nhõm.

Tô Mộc Lam đồng ý với đại ca của Lưu thị hôm đó nhất định sẽ đến, lại nói thêm mấy câu chúc mừng, sau khi tiễn đại ca Lưu thị về thì liền bắt đầu chuẩn bị lễ đầy tháng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Mộc Lam cuối cùng cũng quyết định đến cửa hàng trang sức trên huyện thành, mua một cái khóa ngụ ý bình an cát tường phù hợp cho trẻ em đeo, đến ngày mở tiệc đầy tháng, nàng và Bạch Thạch Đường cùng nhau đến nhà Lưu thị.

Tiệc đầy tháng làm rất náo nhiệt.

Cửa hàng món khó của Lưu thị buôn bán rất tốt, lại lấy gà, vịt, thỏ cùng trứng gà …ở Lưu gia trang, giúp người của Lưu gia trang cũng kiếm được không ít tiền, thái độ làm người của Thường Đại Lực lại rất tốt thường xuyên vui vẻ giúp mọi người một tay, nên mọi người đối với Lưu thị và Thường Đại Lực rất tốt, đều hết sức tôn trọng hai người bọn họ.

Hai người này khó khăn lắm mới thành thân được, hiện tại lại khó khan lắm mới có một đứa con của mình, nên ăn mừng thật to.

Gia đình nông dân làm tiệc đầy tháng, cũng không có nhiều quy củ như vậy, nam nữ cũng không cần tách ra dùng tiệc, nam nhân tới sớm ở bên ngoài giúp đỡ một tay chuẩn bị kê bàn ghế, phụ nhân thì lại vào trong phòng xem Lưu thị và hài tử.

Hài tử mới vừa đầy tháng, tuy nói không nẩy nở hoàn toàn, nhưng bởi vì sữa của Lưu thị tốt, nuôi cũng cần thận, nên lớn lên mũm mĩm, da thịt hồng hào, không làm ẩm ĩ cũng không sợ người lạ, nhìn thấy nhiều người như bậy cũng không khóc, còn mở to hai mắt ra nhìn, liếc tán loạn xung quanh.

Thỉnh thoảng lại cẩm tay cho vào trong miệng.

Nhưng hài tử còn nhỏ, tay cũng không linh hoạt, không cho được ngón cái vào miệng, lại cho cả nắm tay vào miệng.

Mọi người nhìn đều yêu thích muốn bé, nhưng cũng biết người lớn từ bên ngoài đi vào trời hiện tại lại lạnh, khí lạnh trên người nếu nhiễm sang hài tử cũng không tốt, nên chỉ ngồi bên cạnh nhìn xem, rồi khen một phen.

Tô Mộc Lam nhìn đứa bé, lại nhìn Lưu thị khí sắc không tệ, đưa khóa bình an qua, "Một chút tâm ý."

"Để Tô tẩu tử tốn kém rồi." Lưu thị có chút ngượng ngùng nhận lấy.

Khóa bình an không lớn, nhưng khi nhận lấy Lưu thị lại phát hiện sức nặng không hề nhỏ.

Thấy không giống những cái khóa bình an khác làm rỗng ruột, lộ vẻ nhức đầu, Tô Mộc Lam hiển nhiên là làm loại đặc ruột, nhìn không chói mắt, nhưng tấm lòng này cũng đủ.

Lưu thị vừa muốn nói cảm ơn, lại nhìn thấy ánh mắt Tô Mộc Lam, cũng biết trước mặt nhiều người như vậy, nói ra không thích hợp, đành phải thôi, chỉ là nhất định bắt Tô Mộc Lam ngồi xuống nhìn đứa bé một cái.

Nhìn lưu thị trong tháng nhưng rất khỏe mạnh, trong lòng Tô Mộc Lam cũng yên tâm.

Hai người ngồi ngồi một chỗ nói một vài chuyện thân mật.

Bên cạnh Đại Hổ và Tiểu hổ vây quanh giường trẻ em, như một tiểu đại nhân, hướng về phíba người đến thăm giới thiệu muội muội của mình, khuôn mặt dào dạt đắc ý.

Bộ dạng kia làm người trong phòng thấy buồn cười, bên cạnh có người trêu ghẹo hai nhóc, "Hai người cái ngươi vui gì mà vui, sau này Xảo Nhi là tâm can bảo bối của mọi cha nương ngươi, hai người các ngươi sẽ bị cho sang bên cạnh."

"Vậy thì đã sao, hai tiểu tử thối chúng ta vốn là đứng bên cạnh, sau này chúng ta phải học theo cha nương thương yêu muội muội." Đại Hổ dương cằm nói.

"Nói không sai." Nhị Hổ cũng hết sức tán thành, "Đây chính là tâm can bảo bối củba người nhà chúng ta."

Nói giỡn, một người muội muội xinh đẹp như vậy, phấn điêu ngọc trác, yêu còn không kịp, làm sao có thể vì người khác gây xích mích mà ghét bỏ?

Từ giờ hai người bọn chúng đã trở thành ca ca, phải bảo vệ muội muội thật tốt, thương yêu muội muội.

Câu trả lời này, làm mọi người vui vẻ một hồi.

Trong phòng toàn phụ nhân, người một câu ta một câu vô cùng náo nhiệt.

Bên ngoài thấy giờ không sai biệt lắm, liền mở tiệc.

Tiệc rượu đầy tháng, làm theo kiểu tiệc cơ động nên ăn đến tận tối khác mới lục đục ra về.

Chờ mọi người đi không sai biệt lắm, Tô Mộc Lam lại bồi Lưu thị nói chuyện, ôm Xảo Nhi phấn điêu ngọc trác một lúc, lúc này mới theo Bạch Thạch Đường về nhà.

Dọc theo đường đi hai người vừa nói chuyện, hơn phân nửa là Tô Mộc Lam khen Xảo Nhi nhà Lưu thị xinh đẹp, nhu thuận đáng yêu.

Khi nói chuyện hai mắt nàng tràn ngập yêu thích và mong đợi.

Nàng là thật lòng thích hài tử.

Trong lòng Bạch Thạch Đường súc động, càng cảm thấy hắn nên cùng Tô Mộc Lam có một đứa bé.

Nhưng vừa nghĩ đến hài tử, Bạch Thạch Đường lại chợt nhận ra nhiều năm như vậy hắn và Tô Mộc Lam cũng không có con.

Rõ ràng thân thể rất khỏe mạnh, Tạ Quảng Bạch cũng nói hai người bọn họ không có vấn đề gì, vì sao hết lần này đến lần khác lại không có con?

Chẳng lẽ, là hắn không đủ chăm chỉ?

Đúng rồi, nhất định là như vậy.

Dù sao cũng không còn nguyên nhân nào nữa…

Bạch Thạch Đường nghĩ tới đây liền âm thầm hạ quyết tâm.

Mấy ngày sau trời rất đẹp, vốn là vào mùa đông nhưng cũng vẫn có vài phần ám áp.

Bên trong huyện Tằng Ngân lúc này phá lệ náo nhiệt.
Bình Luận (0)
Comment