Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 854

Tạ Quảng Bạch đặt tay xem mạch, vẻ mặt như thường, "Không sao, mọi thứ đều rất tốt, chẳng qua là quá mệt, ngủ một giấc là được."

Bạch Thạch Đường nghe vậy, lúc này mới thoáng yên tâm hơn, lại dặn dò Tạ Quảng Bạch, "Sinh thai long phượng, chắc chắn khí huyết của Lam Nhi sẽ bị thiếu hụt lớn, xin tam ca nghĩ một phương thuốc, nấu chút thuốc bổ tới, để nàng bồi bổ cho tốt."

"Sinh đứa bé nhất định sẽ hao tổn khí huyết, có điều việc bồi bổ khí huyết cần từ từ bổ sung, không thể vội vàng được, vả lại lập tức ăn thuốc đại bổ trong giai đoạn ở cữ cũng dễ dàng bị nóng trong, ngược lại không tốt, chi bằng để ta nghĩ mấy món ăn tẩn bổ ông, mỗi ngày chậm rãi ăn vào là được." Tạ Quảng Bạch nói "Hai ngày tới cũng nấu một ít canh rau dấp cá, món này có trợ giúp đối với sản phụ."

"Tam ca cứ làm đi." Bạch Thạch Đường không hiểu lắm về các loại thuốc, chỉ giao toàn quyền việc này cho Tạ Quảng Bạch, tiếp đó liền đi xử lý giường đệm của Tô Mộc Lam.

Nếu Tạ Quảng Bạch nói vì Tô Mộc Lam sinh em bé nên mệt, vậy thì hiện tại nàng cần nghỉ ngơi, nhưng phòng sinh mùi máu tanh nồng như vậy, tất cả đồ vật đều tương đối đơn sơ, thật sự không thích hợp đểnnghỉ ngơi.

Cho nên sau khi Bạch Thạch Đường xử lý ổn thỏa đã ôm Tô Mộc Lam vẫn đang hôn mê không tỉnh vào trong phòng, để nàng ngủ yên trong chốc lát.

Phùng thị và Cảnh thị mỗi người ôm một đứa bé, thấy Bạch Thạch Đường ra ra vào vào, chỉ mải bận rộn dàn xếp vì Tô Mộc Lam, ngay cả liếc cũng không thèm liếc đứa trẻ một cái, cho nên hai người lúc này mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không biết phải làm gì cho đúng.

"Thôi xong, biết ngay là quên luôn vụ này mà." Phùng thị trợn trừng mắt lên, tức giận nói một câu.

"Trước kia nghe nói Bạch Thạch Đường rất yêu thương Tô thị, ta còn nói thầm trong lòng là cho dù yêu thương đến mức nào thì cũng chỉ là biết điều hơn người khác một ít mà thôi, mọi việc biết ấm biết lạnh là cùng."

Cảnh thị nhếch miệng cười không ngừng, "Hôm nay xem ra được mở mang tầm mắt."

Cứ lấy ví dụ là trong phòng sinh này mà nói, thấy nhiều máu là chuyện không may mắn, sinh đứa bé lại là chuyện có nhiều dơ bẩn? Đa phần nam nhân đều trốn không kịp, nhưng Bạch Thạch Đường này lại cứ nhất quyết phải ở chỗ này cùng Tô thị, đuổi đi cũng không đi, còn nói nào là Tô thị vì hắn mà chịu đựng đau đớn lớn như vậy, lúc này mặc kệ thế nào hắn cũng phải ở chỗ này cùng nàng mới được.

Nếu chỉ có thế thì cũng chẳng có vấn đề gì, việc nữ nhân sịn con nào có ai không chịu đau, đều là chuyện quá tầm với, Nhưng Bạch Thạch Đường này lại cứ vì chuyện này mà khóc, thật là không biết nên nói gì, người lớn đầu vậy rồi lại khóc nhè vì chuyện này.

Còn cả chuyện đứa nhỏ sinh ra rồi những người làm cha ai chẳng thèm muốn vag xem như bảo bối, ngắm nhìn mãi cũng không chán, kết quả tới lượt Bạch Thạch Đường, chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.

Đó là vì trong mắt Bạch Thạch Đường lúc này chỉ có duy nhất Tô Mộc Lam, người bên cạnh và những chuyện khác không chui được vào mắt hắn.

"Chẳng qua Cảnh tẩu tử ít tiếp xúc với người nhà này, ngày thường không biết, nếu cứ theo chân nhà bọn họ sinh hoạt, chứng kiến chuyện ngày thường của hai vợ chồng bọn họ, có thể khiến tẩu ghen đến nghiến răng nghiến lợi đấy.

." Phùng thị bĩu môi nói.

Cảnh thị nhìn Phùng thị, cười mà không nói.

Nếu bà nhớ không lầm thì khi Phùng thị sinh Bạch Vĩnh Nhạc cũng là do bà đỡ đẻ.

Lúc ấy Bạch Kim Bắc cũng đợi ở trong phòng sinh, tuy không khóc đến mức rối tinh rối mù, nhưng đôi mắt kia cũng đỏ quạch dọa người, khi Phùng thị vừa mới sinh xong Bạch Vĩnh Nhạc, trong mắt Bạch Kim Bắc cũng chứa đầy sự ghét bỏ, bộ dáng hận như không thể đánh Bạch Vĩnh Nhạc một trận ngay lập tức.

Nhà hai người này căn bản chính là kẻ tám lạng người nửa cân, Phùng thị còn không biết xấu hổ mà nói người khác sao?

"Được, ta thấy chúng ta tạm thời ôm qua đi đi, để tới chỗ trước mặt mẹ ruột, đứa trẻ ngủ cũng thoải mái hơn một chút." Cảnh thị đề nghị, "Chờ thêm chốc lát thì tắm rửa một cái, bọn nhỏ cũng thoải mái dễ chịu."

Hai huynh muội lúc này đều không khóc, chỉ nhắm mắt lại thở đều đều tại chỗ.

Sinh ra đứa bé, người lớn mệt, đứa bé cũng mệt, lúc này hai đứa bé có lẽ cũng mệt muốn ngủ, nhưng đột nhiên từ trong bụng mẫu thân ra thế gian này, có rất nhiều thứ không thích ứng, cần phải dựa gần vào mẹ ruột mới có thể yên tâm hơn nhiều.

Cảnh thị làm bà đỡ nhiều năm, đối với những việc này rất có kinh nghiệm.

Hai người vừa nói chuyện vừa ôm đứa bé đi vào trong phòng.

Mà trong phòng lúc này, Bạch Thạch Đường đang ngăn đón hai đứa trẻ Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê muốn đi nhìn Tô Mộc Lam, nói đã trễ thế này, bảo hai đứa trẻ đi về ngủ trước, đến sáng sớm ngày mai lại tới gặp Tô Mộc Lam, miễn cho đánh thức nàng.

Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê suy nghĩ hồi lâu, mới gật gật đầu.

Rốt cuộc đã bình an sinh sản, nỗi lo lắng trong lòng mọi người như đã được trút đi, gặp sớm hay gặp muộn trong chốc lát cũng không phải là chuyện lớn gì.

Bạch Thạch Đường thấy Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê nghe lời khuyên mới nhẹ nhàng thở phào, lại thấy Phùng thị và Cảnh thị ôm đứa bé tới, lại vội vàng muốn cản.

"Chuyện này ngươi đừng cản, đứa bé vừa mới sinh ra, phải đi theo nương mới được" Phùng thị nói một câu.

Bạch Thạch Đường cảm thấy Phùng thị nói có lý, suy nghĩ một lát mới chấp nhận, sau đó còn dặn dò Phùng thị và Cảnh thị cẩn thận một chút, chớ có đánh thức Tô Mộc Lam.

Phùng thị và Cảnh thị thấy Bạch Thạch Đường này bảo vệ Tô Mộc Lam thật sự quá cẩn thận, cũng rất bất đắc dĩ mà đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới ôm hai đứa nhỏ, nhẹ giọng nhẹ chân vào phòng.

Trong phòng chuẩn bị hai cái giường nhỏ của hai đứa bé, đặt ở gần mép giường, Cảnh thị và Phùng thị liếc nhìn nhau một chút, hai người không hẹn mà cùng đặt đứa bé vào trong cái giường nhỏ.

Hai người bọn họ vốn tính toán đặt đứa bé ở bên người Tô Mộc Lam, nhưng tưởng tượng đến trường hợp Bạch Thạch Đường đại khái sẽ một lần nữa đặt đứa bé tới cái giường nhỏ, nên hai người dứt khoát đặt đúng chỗ một lần, tạm thời đặt trên cái giường nhỏ.

Miễn cho Bạch Thạch Đường tay chân lóng ngóng, sẽ không ôm được đứa bé mới sinh, lại làm cho đứa bé khóc.

Hai đứa trẻ đều không mở to mắt, khi bị đặt ở trên cái giường nhỏ đều không hẹn mà ngầm ý thức cùng đi gặm tấm vải tã quấn gần bên miệng, cho đến khi Phùng thị và Cảnh thị quấn lại tã cho bé, không cho vải tã chạm vào mặt đứa bé thì lúc này chúng mới bụm miệng lại, há miệng ngáp rồi ngủ.

Hai huynh muội này, một đứa ngủ bên trái, một đứa ngủ bên phải, khuôn mặt đều tròn tròn, lúc này bị bọc như cái bánh chưng nhỏ vậy, nhìn rất đáng yêu

"Đều nói đứa bé mới sinh ra nhìn không đẹp, cần phải chờ đến hai ba tháng nữa mới nhìn thuận mắt, nhưng hai đứa bé này dung mạo cũng thật đẹp."

Cảnh thị không nhịn được thổn thức nói, "Đây chính là hai đứa trẻ đẹp nhất trong đám trẻ con mà mấy năm nay ta đỡ đẻ thấy được."

"Hai vợ chồng nhà này dung mạo đều đẹp, đứa con đương nhiên cũng không kém cỏi hơn chỗ nào." Phùng thị cười nói, "Được rồi, Cảnh tẩu tử bận rộn lâu như vậy, lúc này cũng nhanh đi nghỉ một chút đi, chờ tới ban ngày còn phải làm phiền Cảnh tẩu tử bận việc nữa đó."

Cảnh thị là bà mụ, cũng sẽ làm những chuyện như thúc sữa cùng xuống sữa, hầu hạ ở cữ, Cảnh thị còn phải ở chỗ này bận việc mấy ngày mới xong.

Lời nhắc nhở của Phùng thị làm Cảnh thị vẫn luôn bận rộn mới phát hiện lúc này đã là sau nửa đêm, chính mình cũng mệt mỏi cả người đau nhức, ngáp liên tục.
Bình Luận (0)
Comment