Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 863

Tề thị cầm lụa lên sờ soạng một chút, sau đó tỏ vẻ tán thành: "Nhìn không bị xuyên qua, tính chất cũng không tệ, không ngờ rằng trong huyện thành này lại có chất liệu lụa đẹp như vậy, ta thấy chất lượng không tồi, loại này thì có bao nhiêu màu sắc và hoa văn?" "Mười hai loại." Quách chưởng quầy trả lời.

"Cũng mỗi loại một cuộn." Tề thị lên tiếng.

"Được." Quách chưởng quầy có chút kích động gật đầu, sau đó nói tiếp: "Đây là…"

"Nương, đợi lát nữa còn phải mua thêm mấy đồ vật nữa cơ, nương cứ ở đó chọn lựa như vậy thì sẽ chậm mất." Thiệu An Bình ở bên cạnh thúc giục: "Đừng để chậm trễ thời gian."

Tề thị nhìn canh giờ, lại nhìn khu vực trưng bày vải vóc rộng lớn của Linh Lung Các, rồi gật đầu: "Đúng là như vậy có chút chậm, vậy thì như này đi."

"Cái này…."

"Đây là gấm Tùng Vân, nổi bật nhất là phần dệt hoa ở bên trên…."

Quách chưởng quầy vội vàng giới thiệu, nhưng không đợi hắn nói xong thì Tề thị lại nói tiếp: "Cái này, cái kia, cái đó, còn có cái kia nữa…."

Tề thị chỉ liên tiếp mười loại vải vóc rồi nói: "Tất cả màu sắc và hoa văn đều mỗi loại lấy một cuộn."

Phong cách mua đồ như này khiến cho Quách chưởng quầy ngạc nhiên đến mức suýt rơi cằm xuống đất.

Toàn bộ bên trong huyện thành thì ngay cả gia đình giàu có nhất cũng không đến mua vải như vậy, người trước mắt này mua đồ thật sự là có phong cách nhà giàu nứt khố đổ vách.

Cho dù nàng ta có giàu nứt khố đổ vách hay không, nhưng mà nếu muốn mua nhiều loại vải vóc như vậy thì đây chính là một đơn hàng lớn rồi, tất nhiên là không có lý do gì để không làm cả.

"Vâng, để ta sắp xếp tiểu nhị đi đóng gói." Quách chưởng quầy gật đầu giống như một con gà mổ thóc.

Còn Tề thị sau khi nhìn bọn tiểu nhị bắt đầu thu xếp vải vóc thì khẽ gật đầu: "Bằng này hẳn là đã gần đủ rồi, chưởng quầy tính tiền đi, tổng cộng hết bao nhiêu?"

Tề thị nói xong thì từ trong túi tiền bên hông cầm mấy tấm ngân phiếu đưa qua.

Quách chưởng quầy nhận mấy tờ ngân phiếu và cẩn thận xem xét, mỗi tờ đều là ngân phiếu một ngàn lượng.

"Phu nhân đưa hai tờ là được rồi, tổng cộng là một trăm sáu mươi cuộn vải, mỗi cuộn có giá trị gần mười hai lượng, tổng cộng là một ngàn chín trăm hai mươi lượng, số lẻ hai mươi lượng kia thì ta sẽ giảm cho ngài, tổng cộng là một ngàn chín trăm lượng, ta sẽ trả lại ngài một trăm lượng."

Quách chưởng quầy trả lại ngân phiếu còn thừa cho Tề thị, sau đó gọi tiểu nhị đi lấy tờ ngân phiếu một trăm lượng đến.

"Vị chưởng quầy này, chúng ta mua những cuộn vải này là muốn đi đến nhà của cô nương để cầu hôn, khi đóng gói thì dùng vải đỏ bọc lại giúp ta, buộc thêm lụa đỏ nữa để nhìn có không khí vui mừng một ít, ngoài ra khi chúng ta đến đây cũng không mang theo nhiều xe ngựa, những cuộn vải này một lúc nữa thì cửa hàng có thể đi cùng chúng ta đưa qua được hay không?"

Tề thị nói: "Cách nơi này có một đoạn khoảng cách, nhưng mà cũng không tính xa, vẫn thuộc phạm vi của huyện này."

"Không thành vấn đề, phu nhân yên tâm, đến lúc đó ta cũng sẽ đi cùng giao hàng, đảm bảo sẽ đóng gói đồ vật thật sự đẹp mắt." Quách chưởng quầy đồng ý ngay lập tức: "Nếu phu nhân đến nơi này là muốn đến nhà cầu hôn và tặng quà, thì ta thấy số người mà phu nhân mang theo cũng không đủ, đợi lát nữa ta sẽ gọi thêm mấy tiểu nhị và hai chiếc xe ngựa nữa, sẽ trang trọng hơn và khi vận chuyển mang vác đồ vật cũng sẽ có người hỗ trợ."

Một đơn hàng lớn như vậy, và đối phương ngay cả giá cả cũng không cần hỏi, hơn nữa Quách chưởng quầy vốn là một người biết làm ăn, nên lúc này cũng đưa thêm vài ý tốt.

"Chưởng quầy có tâm." Tề thị thấy Quách chưởng quầy làm ăn vô cùng linh hoạt, nên cũng có ấn tượng tốt đối với hắn, liền nói: "Như vậy đi, lát nữa chúng ta còn phải đi mua thêm một số đồ vật nữa, nên dứt khoát liền làm phiền chưởng quầy phái thêm mấy chiếc xe ngựa đi theo chúng ta để chứa đồ, cũng vất vả mấy tiểu nhị đi theo trông giữ và nhìn sẽ thể diện hơn."

"Cũng sẽ không để cho chưởng quầy và các tiểu nhị đi làm không công một chuyến đâu, một trăm lượng còn lại thì chưởng quầy cũng đừng trả lại nữa, coi như là tiền trà nước cho các tiểu nhi đi."

Vừa mở mồm chính là một trăm lượng tiền trà nước, ra tay thật sự vô cùng hào phóng!

Quách chưởng quầy liên tục cúi đầu: "Làm phiền phu nhân tiêu pha rồi, phu nhân cứ yên tâm, ta nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa."

Vừa dứt lời thì liền thu xếp mấy tiểu nhị đi dọn dẹp xe ngựa, và khuân vác vải vóc.

Bọn tiểu nhị của Linh Lung Các làm việc rất nhanh nhẹn, tất cả mọi việc đều được chuẩn bị ổn thỏa.

Năm chiếc xe ngựa đều sạch sẽ và gọn gàng, trên ngựa và đầu xe ngựa đều được trang trí bằng vải lụa đỏ, vải vóc đã mua cũng được xếp gọn gàng trên hai chiếc xe ngựa đầu tiên, được bọc trong vải đỏ, buộc hoa lụa đỏ, nhìn rất vui mừng.

"Không tồi." Trong thời gian gấp gáp mà có thể làm được như thế này thì thật sự không tệ, Tề thị cảm thấy tiền mà mình tiêu cũng coi như có giá trị, lập tức dẫn Thiệu An Bình đi tiếp mấy nhà khác để mua đồ.

Quách chưởng quầy cũng đi theo một đường.

Bởi vì Tề thị ở Linh Lung Các mua một đơn hàng lớn như vậy nên dọc đường Quách chưởng quầy cũng tận tâm tận sức, bày mưu tính kế cho Tề thị, thậm chí khi đi theo Tề thị đến các cửa hàng còn hỗ trợ trả giá nữa.

Còn bên Tề thị thì cũng là lần đầu làm chuyện đến nhà cầu hôn nên cũng không biết cuối cùng thì nên mua những đồ gì, nên cửa hàng nào cũng ghé qua một lần.

Mấy thứ như đồ trang sức, châu báu, son phấn, thuốc bổ dược liệu các kiểu đều mua chất đầy mấy xe ngựa.

Ngay cả bên Hành Chỉ Hiên cũng dính một ít ánh sáng, hoàn thành được một đơn hàng lớn.

Mấy chưởng quầy cười tươi đến mức mặt đều cứng đờ, tự mình tiễn Tề thị và Thiệu An Bình ra cửa, còn nói rất nhiều lời cảm ơn.

Năm chiếc xe ngựa cuối cùng cũng đã chất đầy, chậm rãi đi ra ngoài huyện thành.

Dọc theo đường đi có thể nói là hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Điều này cũng khó tránh khỏi, trên đầu xe ngựa buộc lụa đỏ, vừa nhìn đã biết là chuyện vui rồi, không phải đi tặng đồ cưới thì chính là đến nhà cầu hôn.

Nhưng cho dù là chuyện nào thì đi chậm rãi và chất đầy ắp đồ vật như vậy thì cũng thật sự là hiếm thấy.

"Cũng không biết là nữ nhi nhà ai, đây là muốn rơi vào ổ phúc đức rồi."

"Còn không phải sao, nhiều đồ như vậy thì nhà chồng chắc chắn là rất coi trọng rồi, sau này gả qua thì cuộc sống khẳng định cũng rất khá giả."

"Thật sự là quá hâm mộ rồi…."

Tất cả mọi người trên đường đều bàn tán sôi nổi, ít nhiều cũng bay đến trong tai của Tề thị và Thiệu An Bình.

Hai mẫu tử nghe xong đều bĩu môi.

Thiệu An Bình rất bất mãn những người nói cô nương rớt vào trong ổ phúc đức.

Có thể cầu cưới được cô nương nhà người ta đã là may mắn rồi, người bên ngoài nên hâm mộ hắn có phúc đức mới đúng chứ, hâm mộ cô nương người ta làm gì?

Còn Tề thị nhìn năm chiếc xe ngựa này thì lại có chút lo lắng.

Mấy thứ này chỉ là tùy tiện mua, thật sự là bởi vì thời gian có chút gấp gáp, đồ tốt ở trên huyện thành cũng quá thiếu, nên những thứ có thể mua được cũng chỉ ít như vậy.

Lúc trước Thiệu An Bình còn nói là trong nhà Bạch Thủy Liễu cũng giàu có, không thiếu tiền bạc, bây giờ chỉ tặng mấy thứ này thì có cảm giác như người ta sẽ không coi trọng lắm.

Bây giờ chỉ có thể hy vọng là quà tặng như này sẽ không quá mất lễ nghĩa, không khiến cho người nhà của cô nương kia không hài lòng.

Dù sao thì người ta khó khăn lắm mới nhìn trúng đứa con nhà mình….

Hai mẫu tử có tâm tư khác nhau, nhưng bên Quách chưởng quầy thì chỉ có vui vẻ phấn chấn.

Hôm nay mấy cửa hàng đều kiếm được đầy một chậu vàng bạc, nếu là chủ nhân biết thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Hơn nữa, gia đình này đến nhà cầu hôn thì hắn đi theo cũng coi như là sẽ dính ít không khí vui mừng.

Quách chưởng quầy nghĩ như vậy thì khóe miệng lại kéo lên tận lỗ tai.

Chỉ là xe ngựa càng đi lên phía trước thì Quách chưởng quầy càng thấy không thích hợp cho lắm.
Bình Luận (0)
Comment