Vương Trường Hữu còn đang đắm chìm trong giấc mơ thành công sự nghiệp.
Anh ta và Giang Lâm canh giữ ở cửa phòng khách, Giang Thầm thì bị nhốt trong một căn phòng ngủ nhỏ, cửa sổ có hàng rào bảo vệ ngăn cách, không cần người trông coi, đứa bé cũng không thoát được.
"Cậu Vương, chúng ta đã thỏa thuận rồi đấy, 5 triệu này đều là của tôi.”
Giang Lâm vừa đề cập đến, Vương Trường Hữu ngay lập tức bất mãn.
Bà già này đúng là tham tiền, phản bội người thân còn có thể vui vẻ như vậy.
Đây chính là loại người Vương Trường Hữu coi thường nhất.
Giờ Giang Thầm đã bị lừa tới đây rồi, bà già này cũng hết tác dụng, không biết vẫy đuôi lấy lòng, còn đứng đó đòi hỏi cái này cái kia.
Vương Trường Hữu càng nghĩ càng nhìn càng cảm thấy Giang Lâm không vừa mắt.
"Ban đầu đúng là tôi nói như vậy, nhưng tôi mới là người tống tiền Hồ Trân Trân, mọi chuyện đều do tôi lo liệu, tiền bà lấy hết thì thật bất công."
Giang Lâm nghe vậy thì ngay lập tức hiểu rằng anh ta đang lươn lẹo.
"Nhưng rõ ràng cậu đã hứa trước với tôi, là đến đón Giang Thầm, tất cả tiền sẽ cho tôi!”
Bình thường bà ta cãi nhau với hàng xóm đều là người chiến thắng, trong lúc nhất thời quên mất bản thân mình đang đối mặt với một người đàn ông mạnh mẽ cường tráng, nhất định muốn cùng Vương Trường Hữu lí luận.
Vừa mới định đứng dậy nói tiếp, Giang Lâm ngay lập tức bị Vương Trường Hữu tát một cái.
"Mẹ kiếp, hai triệu, nếu bà không đồng ý thì vĩnh viễn ở đây ủ phân cùng thằng nhóc này đi.”
Giang Lâm bị tát một cái, mới ý thức được người đàn ông trước mặt không phải là người bà có thể hù dọa.
"2 triệu cũng được, 2 triệu cũng được."
Tuy nhiên, sự nhường nhịn của bà không khiến Vương Trường Hữu hài lòng.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Giang Lâm, bắt đầu nghĩ biện pháp thoát thân.
Bắt cóc tống tiền không giống tội đe dọa thông thường, nếu bị phát hiện thì tội danh và mức án khác nhau rất nhiều.
Nhưng mà anh ta vẫn muốn tiếp tục làm lãnh đạo của thương hiệu sữa Ba Con Bò, chuyện này nhất định không thể để người khác phát hiện.
Ánh mắt Vương Trường Hữu dần dần thay đổi?
Ai sẽ giúp anh ta giữ bí mật này ...
Người chết sẽ không bao giờ mở miệng, tốt nhất là phạm nhân sợ tội tự sát, tiền cũng không cánh mà bay, như vậy chuyện này mới có thể giải quyết dễ dàng.
Vương Trường Hữu nảy sinh một ý tưởng trong lòng.
Giang Lâm dưới ánh mắt của anh ta có chút sốt ruột: "Cậu Vương, số tiền kia làm sao chúng ta lấy được?”
"Không phải đã hẹn trao đổi tiền người rồi sao?” Vương Trường Hữu chậm rãi mở miệng: "Bà đi lấy.”
"Tôi?" Giang Lâm ngây ngẩn cả người? "Một mình tôi đi lấy sao?”
"Tôi sẽ ở gần đó tiếp ứng bà." Vương Trường Hữu thờ ơ nói: "Bà lo lắng cái gì, chẳng lẽ tôi không cần 3 triệu này nữa sao?”