Trần Khai cũng nhanh chóng dẫn những người khác đuổi theo, sợ bà chủ xảy ra nguy hiểm.
"Anh ra điều kiện đi, chỉ cần anh không làm tổn thương Tiểu Thầm, tôi có thể đồng ý bất kể yêu cầu nào."
Lời này của Hồ Trân Trân khiến tâm trạng của Vương Trường Hữu tốt hơn một chút.
Anh ta thích cảm giác chà đạp kẻ khác dưới chân.
Dưới sự kích thích của rượu, Vương Trường Hữu được nước làm tới, mở miệng cười đùa: "Hay là cô học tiếng chó sủa nghe một chút đi?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Học chó sủa!
Giang Lâm đứng bên cạnh nghe được những lời này, cũng nở nụ cười theo.
“Sao vậy, cô không muốn sao?”
Giọng nói của Vương Trường Hữu trầm xuống một chút: "Tôi thấy con trai của cô cũng cao bằng một con chó trưởng thành, hay là tôi mua thêm một cái lồng xong nhét nó vào đó nhỉ, mỗi ngày cho nó ăn thức ăn của chó?”
Hồ Trân Trân ở đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng.
Vương Trường Hữu tưởng tượng hình ảnh cô tức giận và nghẹn khuất, cuối cùng phải phục tùng theo lời anh ta, bật cười thành tiếng.
"Cô bây giờ sủa tiếng chó, tôi có thể bỏ qua cho con trai cô, nếu không thì con trai cô sẽ trở thành một con chó nhỏ tội nghiệp đấy.”
Trong tiếng cười của Vương Trường Hữu, Giang Lâm cũng cười theo.
Nhưng một giây sau, cánh cửa của căn phòng này bị mở toang.
Trong khói bụi mù mịt, Hồ Trân Trân nói.
"Bây giờ anh sủa hai tiếng, tôi có thể tha cho anh, nếu không anh sẽ phải trở thành một con chó lớn tội nghiệp đấy.”
Cửa chống trộm bằng gỗ không thể so với kim loại rắn chắc, huống chi đây chỉ là căn nhà bỏ hoang, hơn nữa các anh em Trần Khai đều được trang bị đầy đủ vũ khí trên người.
Đập vài lần vào bảng điều khiển, cửa lập tức mở ra.
Vương Trường Hữu chột dạ, nên tìm một nơi bí mật để làm loại chuyện này.
Đây là một tòa nhà dân cư đổ nát.
Trước đây từng có rất nhiều người lao động từ vùng xa đến, tòa nhà này cũng xây dựng để cho người dân lao động thuê.
Nhưng sau này, kinh tế đi xuống, nơi đây cũng vắng hẳn, thỉnh thoảng mới có người vô gia cư đến ngủ một hai đêm.
Vương Trường Hữu không biết mình đã bị bại lộ như thế nào.
Nhưng trong nháy mắt, nỗi lo sợ đã đủ để khiến anh ta tỉnh rượu.
"Không thể nào, sao mấy người có thể tìm thấy tôi, chắc chắn là tôi say nhìn nhầm rồi.”
Anh ta phủ nhận điều này trong tiềm thức. Nhưng cánh cửa sụp đổ, bụi bay mù mịt đều nói cho anh ta biết đây là sự thật.
Khóe miệng Hồ Trân Trân nhếch lên, nhưng trên mặt lại không có chút ý cười nào.
"Tôi thấy anh cũng rất cao lớn, nếu nhét vào chuồng cho chó vài ngày, sau đó cho ăn thức ăn của chó, nhất định có thể trở thành một con chó thực sự.”
Mấy người đằng sau cô lần lượt bước vào, tất cả đều cao lớn và mạnh mẽ, Vương Trường Hữu lúc này mới biết sợ.