Giám đốc nhà máy trong lòng cũng hoảng hốt: "Vậy, vậy bây giờ phải làm thế nào?”
"Làm thế nào? Làm thế nào? Ông nên biết phải làm gì? Bộ não của ông rốt cuộc chứa gì vậy? Dùng nó mà nghĩ ra cách đi.”
Bị ông chủ lớn mắng, ông ta cũng rất tức giận, khó chịu.
"Nếu không ngăn cản được, ông đứng trước ống kính nhận lỗi rồi từ chức đi. Nể tình ông là nhân viên cốt cán trung thành với nhà máy đã lâu, tôi sẽ cho ông 500.000 tệ để ông yên tâm dưỡng già."
Giám đốc nhà máy nghe thấy vậy, lập tức trở mặt.
Ông ta đã làm việc cho nhà máy sữa Ba Con Bò cả đời, ông đương nhiên biết rõ chuyện thêm chất phụ gia, trong lòng ông ta đầy oán hận.
"Từ khi cậu thừa kế sản nghiệp nhà máy sữa Ba Con Bò, cậu đã đưa ra quyết định này, liệu sữa Ba Con Bò sẽ đi đến đâu, rõ ràng nó bị hủy hoại trong tay cậu.”
Ông chủ lớn đập bàn đứng lên: "Ông già chết tiệt, tôi tôn trọng ông hai phần, ông thật sự coi mình là bề trên sao? Tôi nói cho ông biết, bây giờ ông thừa nhận lỗi trước mặt công chúng cho tôi!”
Tiếng gầm giận dữ của hắn ta không thể làm giám đốc nhà máy sợ hãi chút nào.
Giám đốc nhà máy lạnh lùng cười: "Tôi đã làm việc cho nhà máy sữa Ba Con Bò nhiều năm như vậy, cậu đối với tôi bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.”
Trong lòng giám đốc nhà máy cũng biết rằng, có lẽ nguyện vọng được nghỉ hữu nhàn rỗi của ông sợ rằng không thể thực hiện được.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ông cũng không muốn gánh vết nhơ của sữa Ba Con Bò để rồi bị cả nước chửi rủa.
“Cũng đã đến lúc rồi, nên để cho mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của mấy kẻ ác các người!”
Nói xong, giám đốc nhà máy lấy chiếc áo vest của mình trên ghế sau đó phóng khoáng bước ra cửa.
“Trương Thiên Lai, con mẹ nó ông làm gì vậy?”
Ông chủ lớn gào thét, nhưng giám đốc nhà máy không quay đầu lại.
Chờ đến khi ông đi xa, điện thoại di động kêu keng keng vài tiếng.
Ông chủ lớn cúi đầu, nhìn thấy một cái tin tức, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt.
[Trương Thiên Lai: đi tự thú.]
Tại thời điểm này, suy nghĩ của ông ta và Trương Đại Phát trong khoa an toàn vệ sinh thực phẩm hoàn toàn giống nhau.
"Xong rồi, xong rồi.”
Ngay khi Hồ Trân Trân vừa ra khỏi trại tạm giam, Trần Khai đã không thể chờ được nữa, lập tức báo cáo những công việc đã chuẩn bị xong cho cô nghe.
"Người nhà nạn nhân mà tôi bảo đã phỏng vấn xong chưa?"
"Đã xong rồi, chờ đến 8 giờ tối nay, sẽ phát cuộc phỏng vấn này đi, mượn sức nóng hiện tại để leo lên hot search."
Hồ Trân Trân vừa nghe, vừa tùy ý lướt điện thoại.
Tầm mắt của cô dừng lại ở một video, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Trần Khai, video phỏng vấn có thể đăng ngay bây giờ.”