Cái gọi là hương vị bò chính là mùi hương độc đáo trên cơ thể con bò.
Nhà Đổng Ngọc nuôi bò nên cũng biết được phần nào, nhìn vị phụ huynh bên cạnh với ánh mắt tội nghiệp.
"Cô Tiền, thật ra thương nhân vì kiếm tiền cũng sẽ dùng một số thủ đoạn để sản xuất ra sữa nguyên chất.”
Cô Tiền này lập tức giải thích cho trang trại theo tiềm thức: "Nhưng tôi nhìn rất kỹ, sữa đó không loãng một chút nào, rất đặc, không giống như pha nước vào.”
"Ai bảo chỉ có một cách thêm nước." Đổng Ngọc nhìn qua thấy cô ấy không hiểu gì về ngành sữa nên giải thích cho cô ấy nghe: "Nếu đổ thêm nước tiểu bò vào sẽ không làm giảm độ đặc của sữa.”
Ngay lập tức, vẻ mặt của cô Tiền này cứng đờ: "Nước tiểu bò?”
Mấy vị phụ huynh bên xung quanh đồng loạt đặt cốc xuống.
"Không phải trang trại nào cũng làm như vậy đâu." Đổng Ngọc an ủi cô ấy một câu, "Có thể là lần trước cô uống phải sữa trên người con bò chưa được tắm rửa sạch sẽ nên mùi cơ thể bò cũng nặng hơn một chút.”
Những người bên cạnh Đồng Ngọc nghe thấy lời này cũng không còn tâm trạng uống sữa nữa.
Ngược lại Đổng Ngọc tự mình giơ tay lên: "Có thể cho tôi một ly sữa nữa không?”
Hồ Trân Trân không chú ý tới cuộc trò chuyện nhỏ này.
Chờ đến khi mọi người nếm thử sữa, cô mới vậy: "Trang trại tên là Bách Hoa, nếu như các vị có thắc mắc và hoài nghi về sữa Bách Hoa, ngày mai có thể trực tiếp đến thăm trang trại.”
Hồ Trân Trân viết địa chỉ trên bảng đen nhỏ trong quán cà phê.
Đây là bước đầu tiên của sữa Bách Hoa, cũng là bước rất quan trọng để Hồ Trân Trân hoàn thành nhiệm vụ chính.
Trở thành người mẹ hào phóng nhất trường học.
Nhìn bề ngoài, mục tiêu của nhiệm vụ dường như là muốn Hồ Trân Trân trở thành người phụ nữ giàu nhất trường.
Nhưng sau khi Hồ Trân Trân suy nghĩ cẩn thận rồi phát hiện rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Hai phần ba người giàu nhất của thành phố S, con cái của họ đều học ở đây, nếu thật sự muốn Hồ Trân Trân trở thành người phụ nữ có tài sản lớn nhất thì nhiệm vụ không khác gì yêu cầu cô phải trở thành người phụ nữ giàu nhất thành phố S?
Tại sao mục tiêu nhiệm vụ lại giới hạn trong khuôn viên trường?
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô lấy động từ “trở thành” làm trung tâm, rồi suy nghĩ về nó.
Những người được gọi là hào phóng có lẽ không phải là nhiều tài sản nhất mà là chi cho trường nhiều tiền nhất.
Theo suy đoán của Hồ Trân Trân, chỉ cần những người liên quan đến trường Bắc Quan cho rằng cô là người hào phóng nhất thì nhiệm vụ sẽ thành công.
Cô còn rất nhiều thời gian, hơn nữa thời gian đếm ngược của hệ thống vẫn còn hai tháng nữa, trong khoảng thời gian này nếu đẩy sữa Bách Hoa lên một đẳng cấp khác, nhiệm vụ rất có thể sẽ thành công.