Ba trong số bốn điểm mới này là được thêm khi Hồ Trân Trân giải cứu Giang Thầm, nhưng lúc đó cô quá lo lắng tức giận nên không nhận thấy độ ưu thích đã tăng lên.
Một điểm còn lại là tăng lúc nửa đêm.
Hồ Trân Trân đoán chừng là bởi vì hôm trước kể cho Giang Thầm mấy câu chuyện trước khi đi ngủ nên mới tăng lên.
Nhưng sau này, cô cũng kể chuyện trước khi ngủ cho Giang Thầm thêm mấy lần nhưng độ ưa thích vẫn không thay đổi.
[Tiểu Kim, rút thăm trúng thưởng!]
Hồ Trân Trân xoa xoa tay, liếc nhìn Phương Bình một cái.
[Phương Bình, vận may của cô thế nào?]
Phương Bình không biết tại sao Hồ Trân Trân lại hỏi điều này, sau đó trầm tư suy nghĩ một chút.
Nửa đầu cuộc đời cô vô cùng xui xẻo, hai chữ nghèo khó cũng không đủ để diễn tả, hầu như mọi chuyện xui xẻo đều xảy ra với cô.
Nhưng sau khi bà chủ mua bò và dê của cô, mọi thứ đã thay đổi.
Phương Bình lần đầu tiên hiểu cái gì gọi là vận mệnh, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được uy lực của từ này.
"Sau khi gặp được bà chủ, vận may của tôi tốt hơn rồi."
Hồ Trân Trân coi đây như là một câu nịnh nọt, không để ở trong lòng, cô nhìn một vòng danh sách giải thưởng, hưng phấn bừng bừng hỏi: "Cô cảm thấy tòa nhà bờ sông phía Đông trung tâm thành phố thế nào? ”
Đó là khu chung cư cao cấp của thành phố S.
Phương Bình nói: "Đương nhiên là tốt rồi, ngài định mua nhà ở đó sao?”
Phương Bình trong lòng âm thầm tính toán, chờ cô làm việc thêm mấy năm nữa, tích góp tiền tiết kiệm cũng phải mua một căn nhà ở đó, như vậy sau này có thể cùng bà chủ làm hàng xóm.
"Này..."
Hồ Trân Trân ấn nút rút thăm trúng thưởng, đợi đến khi giao diện chiếc kim dừng ở giải thưởng lấp lánh, cô mới nói: "Không phải là muốn mua, đã có một tòa nhà rồi.”
"Ha ha ha không hổ là bà chủ, đã mua được một căn nhà rồi... Mua một tòa nhà?”
Giọng điệu của Phương Bình đột ngột thay đổi, gần như hét lên.
"Ngài nói là...cả một tòa nhà???”
Phản ứng này của Phương Bình chính là phản ứng mà Hồ Trân Trân thích nhất.
Hồ Trân Trân thong thả gật đầu: "Đúng, chỉ một tòa nhà thôi.”
Chỉ một tòa nhà thôi? -.-
Phương Bình hít một hơi khí lạnh, có chút muốn ghét những người giàu.
Giá trung bình một căn nhà ở bờ sông phía Đông cũng khoảng 3 triệu, mỗi tầng có ba căn, mỗi tòa có 18 tầng.
Phương Bình tính toán sơ qua, nếu muốn mua một tòa nhà ít nhất phải cần ba trăm hai mươi bốn triệu.
Hơn 300 triệu...
Phương Bình trợn mắt há mồm, phải làm đến kiếp nào mới kiếm được số tiền đấy chứ.
Sau khi thưởng thức được biểu cảm khiếp sợ của cô, Hồ Trân Trân mới chậm rãi hỏi: "Năm nay làm tốt, cuối năm sẽ thưởng cho cô một căn, được chứ?”
"Cuối năm thưởng một căn nhà?"
Phương Bình ngây ngốc lặp đi lặp lại thêm một lần, mới phản ứng lại Hồ Trân Trân đang nói cái gì.
Cô lập tức từ trên ghế đứng lên, người đã bốn mươi tuổi nhưng vẫn tràn đầy sức sống như hai mươi tuổi: "Ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ giúp ngài làm tốt sữa Bách Hoa, trở thành sữa tốt nhất thành phố, à không, trở thành sữa tốt nhất cả nước!”
Phương Bình nhấc chân bước ra ngoài: "Ông chủ, tôi đi trước, trong trang trại vẫn còn rất nhiều việc bận!”
Phương Bình tràn đầy nhiệt huyết rời đi.