Hồ Trân Trân muốn hỏi.
Giang Thầm đi trước cô một bước, ôm một bó hoa trà đang nở rộ, nhanh chóng chạy đến trước mặt Trần Khai.
“Chú Trần, tặng hoa cho chú ạ.”
Trần Khai theo thói quen cúi xuống, nhận lấy bó hoa, vẻ mặt tươi cười, “Cảm ơn cậu chủ Tiểu Thầm, không tặng mẹ cháu một đóa sao?”
Giang Thầm lắc đầu, “Đến khi mẹ đau lòng, Tiểu Thầm sẽ tặng hoa cho mẹ.”
Bó hoa trong tay Trần Khai bỗng trở nên nặng nề hơn, lúc này hắn mới hiểu tại sao Giang Thầm tặng hoa cho hắn.
Cảm xúc là cái gì đó rất khó kiềm chế, mặc dù người lớn rất giỏi che giấu, nhưng cũng sẽ có lúc không thể kìm nén được.
Trần Khai lấy tay che mắt lại, nói: “Xin lỗi, cảm xúc của tôi đã ảnh hưởng đến công việc.”
“Không có gì phải xin lỗi cả.”, Hồ Trân Trân ngắt lời hắn, “Cái anh nên nói bây giờ là rốt cuộc đã có chuyện gì.”
Cô đi vào bóng râm giữa hiên nhà, nghiêm túc nhìn Trần Khai, “Có cần tôi giúp gì không?”
Trần Khai vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, chỉ khi ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy bà chủ.
Việc này cũng đủ để Hồ Trân Trân thấy rõ hốc mắt của hắn đỏ bừng.
Có điều câu trả lời của Trần Khai là từ chối, “Rất xin lỗi đã làm ngài và cậu chủ lo lắng, tôi sẽ điều chỉnh lại trạng thái của mình sớm nhất có thể.”
Vừa nói xong, Trần Khai hơi lúng túng quay người lại, “Xin cho tôi nghỉ nửa ngày, thật xin lỗi.”
“…… Được.”
Sau khi Hồ Trân Trân đồng ý, Trần Khai sải bước về phía trước, đi thẳng đến cửa lớn, gần như bỏ chạy.
Cô cúi đầu, nhìn Giang Thần.
“Tiểu Thầm, xem ra chú Trần thật sự rất đau lòng.”
Bị cảm xúc của Trần Khai ảnh hưởng, vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Thầm cũng trở nên lo âu theo.
“Chú Trần buồn, chú Lưu cũng đau lòng.”
Trong tay cậu vẫn còn cầm một bông hoa, tặng cho người chưa đến, đó là cho Lưu An.
“Mẹ, mẹ có muốn tặng bông hoa này cho chú Lưu không?”
Giang Thầm sợ chú Lưu sẽ khóc lóc rời đi giống như chú Trần.
Hồ Trân Trân cũng không ngờ cảm xúc của Trần Khai sẽ mãnh liệt như vậy, cô cau mày, rồi suy nghĩ một lúc.
Nhìn dáng vẻ này của Trần Khai, những chuyện hắn gặp phải chỉ có lớn chứ không nhỏ.
Dựa theo nguyên tắc bất thành văn trong giao tiếp giữa các cá nhân của người lớn, gặp phải điều gì đó mà người khác không muốn nói, luôn phải dành cho đối phương không gian riêng.
Nhưng dù sao Hồ Trân Trân cũng cảm thấy, nếu cô không giúp Trần Khai, thì có lẽ cô sẽ không giữ được người quản gia vừa chu đáo vừa hữu ích của mình nữa.
Ở chung với nhóm người này lâu như vậy, dù là Trần Khai hay Lưu An, Hồ Trân Trân cũng đã quen rồi.
Bình thường đều là họ chăm sóc cô, bây giờ có lẽ đã đến lúc bà chủ cô chăm sóc lại họ.