Hồ Trân Trân từ trong sự im lặng của anh ta nghe ra được điều kỳ lạ.
Tai nghe không bằng mắt thấy, nếu thật sự muốn biết bệnh viện Điền Bồ có chuyện gì xảy ra, đi một chuyến liền rõ.
Hồ Trân Trân đạp chân ga, mang theo Tiểu Thẩm và Dương Lâm đổi địa điểm.
"Mẹ, đây là bệnh viện sao?"
Giang Thầm ghé sát vào cửa kính, chỉ vào tòa nhà đối diện hỏi Hồ Trân Trân.
Khó trách Giang Thầm không nhận ra, bệnh viện này nhìn quả thực là rất khác so với những bệnh viện cậu từng thấy trước đây.
Tòa nhà hai tầng thấp bé, trông giống như được làm bằng đất nung, bên ngoài thậm chí còn không được sơn, vẫn giữ nguyên màu nâu của đất.
Hồ Trân Trân không rõ ngôi nhà này rốt cuộc được xây dựng như thế nào, nhưng có thể nhìn ra, đây chắc chắn là một công trình xập xệ, kém chất lượng.
Một nơi như này mà cũng có thể được coi là bệnh viện sao?
Đối mặt với câu hỏi của Tiểu Thầm, Hồ Trân Trân cũng chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ, "Nơi này giống như một bệnh viện, nhưng không phải là chính quy."
Giang Thầm quay đầu lại, nhìn chằm chằm căn nhà kia.
“Có phải người đã nuôi chú Trần đến đó để chữa bệnh không ạ?”
Tâm tình Hồ Trân Trân cũng có chút nặng nề, "Ừ" một tiếng.
Qua một phút đồng hồ, Giang Thầm trực tiếp chui vào trong ngực Hồ Trân Trân, tựa vào bên cạnh bả vai của cô, hóa thân thành ông cụ non vỗ vỗ lưng Hồ Trân Trân.
”Mẹ yên tâm, sau này con chắc chắn sẽ tìm cho mẹ một bệnh viện tốt hơn nơi này.”
Hả?
Hồ Trân Trân dở khóc dở cười.
Nghe có vẻ đáng để suy ngẫm đấy nhưng sao lại có chút lạ nhỉ? Cô nhớ là mình đâu có để lại cho Tiểu Thầm ấn tượng nào là mình sẽ đi khám bệnh đâu.
Nhưng đây cũng là tấm lòng hiếu thảo của một đứa trẻ, Hồ Trân Trân vẫn vô cùng hưởng thụ.
“Vậy mẹ sẽ dựa hoàn toàn vào Tiểu Thầm nha.”
Giang Thầm siết chặt nắm đấm nhỏ, kiên định "Ừm" một tiếng, "Tiểu Thầm nhất định sẽ đưa mẹ đến một bệnh viện lớn.”
"Trước khi đưa mẹ đến bệnh viện, chúng ta cùng nhau giúp chú Trần trước đã nhé.", Hồ Trân Trân vội vàng ngắt lời đứa con trai đang muốn đưa cô đến bệnh viện, "Bây giờ chúng ta đến đưa viện trưởng đã từng chăm sóc cho chú đến bệnh viện lớn trước nhé, được không Tiểu Thầm?"
Giang Thầm từ trong lòng cô chui ra.
“Mẹ, chúng ta cùng đi nha.”
Hồ Trân Trân cho rằng cậu muốn đi làm chuyện này cùng với cô, liền cười đồng ý.
Trong hồ sơ bệnh án của Lâu viện trưởng có ghi "ung thư cổ tử cung".
Tỷ lệ tử vong do ung thư rất cao, nhưng cũng không phải 100%, đến bệnh viện tốt vẫn có cơ hội khống chế được bệnh tình.
Hồ Trân Trân xuống xe, quyết định trước khi thuyết phục Lâu viện trưởng đến một bệnh viện lớn hơn để khám bệnh, thì cô sẽ đi một vòng quanh bệnh viện Điền Bồ để xem xem cụ thể bên trong bệnh viện là như thế nào đã, Giang Thầm nhất quyết đòi đi theo cùng với cô.
Hồ Trân Trân muốn bảo cậu đợi trong xe, kết quả Giang Thầm liền vỗ vỗ ngực nói với cô một câu.