Bác sĩ Chu ngồi ghế phụ đã quen biết Trần Khai được một thời gian, nhận thấy hắn đang căng thẳng nên chủ động mở miệng an ủi.
"Tôi vừa xem hồ sơ bệnh án Hồ tổng gửi cho tôi, cậu đừng lo lắng quá, tôi thấy hình như không phải ung thư đâu."
Hầu hết người lớn tuổi đều có thói quen giữ lại hồ sơ bệnh án và phiếu khám, Lâu viện trưởng cũng không phải trường hợp ngoại lệ, khi Trịnh Hưng chụp ảnh còn gửi thêm theo một tờ phiếu xét nghiệm.
Bác sĩ Chu xem kỹ, phát hiện ra kết quả trên có gì bất thường nhưng không giống bệnh ung thư cổ tử cung.
Nhờ mấy câu của bác sĩ Chu, Trần Khai cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù thế nào đi chăng nữa, hắn nhất định phải bắt Lâu viện trưởng đến bệnh viện lớn để kiểm tra toàn diện lần nữa mới yên tâm.
Cho dù khả năng ung thư chỉ có 1% đi nữa.
Toàn bộ khu Tây Hoa rất rộng, mất mười phút lái xe mới đến trại trẻ mồ côi Phúc Bảo.
Trần Khai xuống xe, đi trước gõ cửa.
Buổi chiều hắn có tới đây một lần, biết Lâu viện trưởng không muốn bị làm phiền khi bị bệnh, hắn liền lớn tiếng la hét.
“Viện trưởng, bà chủ của chúng con tới đây thăm mẹ.”
Trước đây, Lâu viện trưởng nghe qua Trần Khai và Lưu An dẫn một nhóm thanh niên đi khắp nơi rồi tìm được một công việc tốt để làm, nên luôn muốn gặp bà chủ này của họ.
Trần Khai lại không biết vào vấn đề chính thế nào, cũng chưa bao giờ nói với Hồ Trân Trân về chuyện này.
Không ngờ cuộc gặp gỡ tình cờ này lại hoàn thành được tâm nguyện của viện trưởng.
Lâu Viện trưởng đang nằm trong phòng chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vốn dĩ không muốn mở cửa.
Những đứa nhỏ bà ấy nhận nuôi đều hiếu thảo, nhưng bà ấy đã già yếu, không còn sức lực chăm sóc những đứa nhỏ mới, bà không muốn làm phiền những đứa này.
"Bà chủ?"
Nghe được lời này, đôi mắt nhắm nghiền của Lâu viện trưởng đột nhiên mở ra.
Trước đây, bà ấy từng nghe Trần Khai đề cập đến rằng hiện hắn đang làm việc dưới quyền một bà chủ lớn và có thể kiếm được rất nhiều tiền mỗi tháng.
Lâu viện trưởng luôn lo lắng hắn bị người ta lừa.
Bây giờ có cơ hội gặp người thật, bà ấy lập tức tràn đầy sinh lực.
"Tới đây!"
Bà ấy đi đứng không có vấn đề gì, nhưng sức khỏe hơi yếu nên chuẩn bị một chiếc nạng ở bên cạnh giường.
Trần Khai nhìn thấy bà ấy dùng gậy mở cửa, trong lòng có chút khó chịu: "Viện trưởng, đây là người con đã nói với mẹ trước đây, bà chủ của con - Hồ Trân Trân."
Lâu viện trưởng được Trần Khai dìu, thuận lợi bước ra khỏi cửa.
Người đầu tiên bà ấy nhìn thấy không phải Hồ Trân Trân mà là cậu bé nhút nhát đằng sau Hồ Trân Trân.
Lâu viện trưởng đã dành cả đời để nuôi dạy trẻ con, hiểu rõ nhất tâm trạng của chúng.
Nhìn thấy dáng vẻ Giang Thầm, bà ấy có chút an lòng.