Những lời cô định nói bị nghẹn lại trong miệng, không thể thốt ra được.
“Vậy tôi đành làm phiền bà.” Cuối cùng, Hồ Trân Trân mỉm cười cảm ơn viện trưởng Lâu.
Viện trưởng Lâu không nghĩ chuyện này có gì xấu, bà ấy lại càng cảm thấy vui hơn.
Bà ấy không sợ Hồ Trân Trân quan trọng danh tiếng, chỉ sợ Hồ Trân Trân không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ những người quan tâm đến danh lợi mới để ý đến số tiền họ bỏ ra và tiếp tục làm từ thiện trong tương lai. Trái lại, kẻ không màng danh lợi thì lòng hảo tâm dễ có được cũng dễ biến mất.
Có thêm một bệnh viện ở khu Tây Hoa thì thật tuyệt.
Thuốc rẻ ở bệnh viện là thứ tốt nhất trong tất cả những điều tốt. Viện trưởng Lâu muốn cố gắng bảo vệ điều tốt đẹp này và làm cho nó tồn tại lâu hơn.
*
Trịnh Hưng theo dõi Tô Hồng một thời gian dài, phát hiện sau khi gặp người đàn ông đó, cô ấy không còn hứng thú với việc mua sắm hàng tạp hóa nữa.
Cô ấy tùy tiện mua vài thứ ở một quầy hàng trong chợ rồi trở về nhà.
Trịnh Hưng vừa thấy cô rời đi, hắn lập tức thay đổi mục tiêu bắt đầu đi theo người đàn ông lạ mặt.
Sau khi gặp mặt Tô Hồng, người đàn ông không giấu được nụ cười trên gương mặt, anh ta đi bộ đến một nơi vắng vẻ hơn, bước tới gần một cái máy rút và gửi tiền tự động của ngân hàng.
Trịnh Hưng tưởng anh ta sẽ gửi tiền nhưng khi nhìn qua tấm kính có thể thấy đôi chân của anh ta, anh ta quay lưng về phía máy, không có vẻ gì giống như anh ta đang gửi tiền.
Trịnh Hưng tìm được một vị trí thuận lợi để có thể nhìn rõ những người bên trong đang làm gì.
“Chậc, thằng nhóc này đang vui đến sắp phát điên lên rồi.”
Người đàn ông không làm gì khác ngoài việc đếm đi đếm lại số tiền trong ngân hàng tự động.
Nhìn phản ứng của Tô Hồng hình như đã xảy ra chuyện gì đó, kết quả là người đàn ông này lại cảm thấy vui vẻ, không có vẻ gì buồn bã.
Tình huống này không giống một tình nhân mà giống như một kẻ nói dối hơn.
Trịnh Hưng để mắt đến nụ cười đó.
Hắn cũng giả vờ định rút tiền, bản thân đứng xếp hàng ngay trước cửa quầy giao dịch của ngân hàng tự động.
"Anh có thể nhanh lên được không anh trai? Tôi đang vội!"
Hắn gõ nhẹ vào cửa thúc giục.
"Anh giục tôi làm gì? Ăn cướp à!" Người đàn ông bên trong chửi rủa, mạnh tay mở cửa đi ra ngoài.
Trịnh Hưng bày ra bộ dạng của kẻ yếu thế hơn, cúi đầu xin lỗi hắn.
Hai túi quần của người đàn ông phồng lên, lấy tay che lại, sợ bị người ta trộm, cũng không muốn dây dưa với Trịnh Hưng: "Được rồi, lần sau nhớ chú ý."
Lúc họ đi ngang qua, ngón tay của Trịnh Hưng nhẹ nhàng sờ vào túi sau của người đàn ông kia.
Hắn ta đã gấp mảnh giấy trắng vào túi quần một cách bất cẩn.
Xem ra đó chính là thứ vừa rồi hắn ta đưa cho Tô Hồng xem.
Trịnh Hưng không phải dân chuyên nghiệp, chưa từng làm ra loại chuyện này, khi rút ra, người đàn ông khó tránh được cảm giác có điểm kỳ lạ.