“Mẹ ơi, chúng ta có thể mua hết sao!”
Hồ Trăn Trăn lùi về sau một bước, để ổn định thân thể, "Tất nhiên, bây giờ Tiểu Thầm có thể đặt tên cho thành viên mới của nhà chúng ta."
Sự chú ý của Giang Thần lập tức theo lời nói của cô chuyển đến cái tên, “Con còn không biết tụi nó là con trai hay con gái nữa.”
Chủ tiệm đang chọn chuồng mèo và chuồng chó cho Hồ Trân Trân, nghe Giang Thần nói, thì quay đầu lại mỉm cười.
"Con chó này là con đực, con mèo là con cái."
Giang Thần bị chuyện đặt tên gây khó khăn, cậu ôm lấy mặt ngồi trên chiếc ghế nghỉ trong cửa hàng thú cưng, trầm ngâm suy nghĩ.
Hồ Trân Trân không làm phiền cậu, tùy ý chọn vài món đồ chơi dành cho thú cưng rồi ném vào giỏ hàng của Trần Khai đứng bên cạnh.
[Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ mẹ con!]
Tiểu Kim nhảy ra ngoài như thường lệ, ném ra một nắm giấy màu vàng như pháo hoa.
[Đã nhận được năm mươi triệu tệ!]
Phần thưởng cho nhiệm vụ tuyến phụ đã được ấn định từ lâu ở mức 50 triệu tệ, Hồ Trân Trân ước tính phần thưởng sẽ không tăng cho đến giai đoạn tiếp theo được Tiểu Kim đề cập.
Nhưng không biết số tiền sau khi tăng sẽ là 70, 80 triệu hay hàng trăm triệu.
Hồ Trân Trân muốn nhiều hơn, nhưng kinh nghiệm nói cho cô biết không nên có kỳ vọng cao, sử dụng các nguồn lực trong tay để tiền sinh tiền mới là chuyện chính.
Trần Khai tranh thủ xem điện thoại.
“Bà chủ, ngày mốt tập đoàn Cửu Long sẽ tổ chức buổi đấu giá từ thiện, mời ngài tham gia.”
“Đấu giá từ thiện sao?”
Hồ Trân Trân chưa bao giờ tham gia vào một sự kiện như vậy nên cô có hơi hứng thú.
“Buổi đấu giá từ thiện này về chủ đề gì vậy?”
Trần Khai xem kỹ lại, “Vì gây quỹ sửa chữa lại bảo tàng.”
“Do Phùng đổng của tập đoàn Cửu Long tổ chức, yêu cầu mỗi người tham gia chuẩn bị một món đồ thật để bán đấu giá tại chỗ. Tất cả số tiền thu được từ buổi đấu giá sẽ được quyên góp cho bảo tàng.”
Hồ Trân Trân suy nghĩ vài giây, số tiền này sẽ được quyên góp cho bảo tàng, cuộc đấu giá này nên gọi là cuộc đấu giá từ thiện hay cuộc đấu giá công ích?
Cô nhanh chóng đặt câu hỏi không quan trọng này ra sau lưng.
“Ngài định sẽ tham gia sao?” Trần Khai hỏi.
“Tham gia chứ, đi góp vui.”
Chẳng qua là Hồ Trân Trân tạm thời chưa nghĩ ra nên bán đấu giá món gì.
Biệt thự Ngọa Sơn quả thực là phần thưởng hàng đầu, khi Hồ Trân Trân mới chuyển đến đã phát hiện ra, từ xe sang đến túi xách sang trọng, từ đồng hồ đến nhẫn, chỉ cần là được. Mọi thứ mà một gia đình giàu có đều có sẵn trong biệt thự.
Nếu để Hồ Trân Trân trực tiếp quyên góp tiền mặt, thì cô có thể sẽ suy nghĩ xem có nên tham gia hay không.
Nhưng tất cả những gì họ yêu cầu chỉ là mang vật phẩm đấu giá đến tham gia, Hồ Trân Trân lập tức tỏ ra thích thú chuẩn bị tham gia cuộc vui và trải nghiệm cảm giác đấu giá.
Tất nhiên, cô vốn không định mua đồ về.
Sau khi gửi thiệp mời, Phùng đổng không khỏi phấn khích.