Thứ mà thợ trang điểm đưa ra là một chiếc vòng cổ làm bằng đá quý có hình một bông hoa tươi tắn.
Sau khi Hồ Trân Trân đeo nó vào, hào quang phát ra càng chói mắt hơn.
Người xưa có câu người đẹp nhờ lụa, ngựa tốt nhờ yên có vài phần đúng.
Hồ Trân Trân chụp ảnh trước gương, hài lòng đăng lên WeChat Moments.
*Wechat Moments: tương tự như story của Facebook vậy đó.
Bình thường cô không bao giờ đăng bài lên WeChat Moments.
Hồ Trân Trân đắn đo một lúc rồi đăng bài, số lượt thích và bình luận bên dưới đã tăng vọt lên hơn 50 chỉ trong vòng vài phút.
Hồ Trân Trân dành thời gian xem qua, được mấy bình luận thổi phồng khoác lác, tâm trạng cũng khá lên rất nhiều.
Thời tiết xấu hôm nay không làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.
Giang Thầm đã nói trước với cô, hôm nay cậu sẽ đến nhà Toàn Thời Thiên chơi trò chơi mới với bọn họ, Hồ Trân Trân để Lưu An đi cùng cậu, tài xế hôm nay thay thành Tiểu Vương trẻ tuổi nhất.
Trần Khai ngồi ở ghế phụ, sáng sớm hắn đã chuẩn bị sẵn một chiếc ô ngoại cỡ, trước khi mở cửa cho Hồ Trân Trân, đã che phần lớn nước mưa.
Thời tiết này thật sự không hợp để mặc váy, cũng may buổi đấu giá từ thiện của Phùng đổng được tổ chức trong khách sạn chứ không phải ở vùng hoang dã có cánh đồng mênh mông bát ngát.
Xuống xe đi bộ ba năm mét, bệ trước cửa cũng đã chắn đi những hạt mưa bay tán loạn.
Chiếc ô lớn trong tay Trần Khai gần như che phủ hoàn toàn.
Hồ Trân Trân đi bộ từ ô tô đến khách sạn không hề dính một giọt nước mưa nào.
Anh chàng phục vụ đẹp trai đón khách ở cửa cầm chiếc ô, nhìn thấy cảnh này chỉ đành bất lực đứng đó, cuối cùng anh ta hạ ô xuống rồi dẫn đường cho hai người.
“Xin mời quý khách đi lối này.”
Khách sạn năm sao này thuộc sở hữu của nhà họ Phùng, vì cuộc đấu giá từ thiện của Phùng đổng ngày hôm nay, khách sạn ngừng kinh doanh một ngày, chỉ phục vụ những doanh nhân giàu có và những người nổi tiếng có giấy mời.
Hồ Trân Trân đi theo sau phục vụ, xách tà váy lên.
Trần Khai thu chiếc ô lại, chú ý mọi cử chỉ của cô, hắn nhanh chóng bước tới, đưa chiếc ô cho người phục vụ: "Phiền anh để nó ra chiếc xe kia" rồi giúp Hồ Trân Trân xách gấu váy lên.
Chiếc váy này được thiết kế như đuôi cá, nhưng lại có đường xẻ ở bên hông, khi đi có thể nhìn thấy bắp chân lúc ẩn lúc hiện.
Theo lý mà nói, loại váy này không cần phải nhắc tà váy lên.
Nhưng hôm nay trời mưa, mặt đất hơi ẩm ướt, Hồ Trân Trân không muốn tà váy bị ướt nên hơi vén lên.
Trần Khai đi bên cạnh cô, hơi cúi xuống giữ nó cho Hồ Trân Trân.
Mãi đến khi đi vào khu vực trải thảm, hắn mới buông tay ra, tự nhiên lùi lại một bước đứng phía sau Hồ Trân Trân.
Trong sảnh chính tổ chức bữa tiệc, còn có một người phục vụ khác.
"Chào ngài, vui lòng cho tôi xem thiệp mời của ngài."
Trần Khai lấy ra thiệp mời do thư ký của Phùng đổng đích thân gửi tới đưa cho hắn.
Người phục vụ ở cửa nhanh chóng kiểm tra kỹ lưỡng lần nữa rồi đẩy cánh cửa phòng tiệc có chút nặng ra.
Một người phục vụ khác bước ra cửa nghênh đón, hai người phục vụ nhỏ giọng nói chuyện với nhau vài câu.