Đây cũng là lý do khiến nhiều người sẵn sàng tham gia cuộc đấu giá này.
Làm sao có nhiều người tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ tu sửa bảo tàng như vậy, chỉ vì có nhiều người nổi tiếng và những người giàu có đến tham dự, muốn thiết lập mối quan hệ với họ thì đây chính là cơ hội tốt nhất.
Những thứ Phùng đổng đưa ra không hấp dẫn trong mắt những người ở hai hàng đầu tiên, từ đầu đến cuối không ai giơ bảng hiệu lên.
Họ khác với những người ở hàng sau, người có tài sản ít nhất cũng vài tỷ, cũng chẳng thích thú gì với những đồ Phùng đổng mang ra.
Tất nhiên, không phải là Hồ Trân Trân không thích.
Đơn giản là cô ấy không muốn tiêu tiền trong cuộc đấu giá ngày hôm nay.
Làm nhiệm vụ cha mẹ chăm lo con cái được mấy ngày, túi đầy tiền của nhưng Hồ Trân Trân đã tặng hai bức tranh chân thực của các họa sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước khiến cô không khỏi buồn bã, chẳng muốn ném thêm tiền vào sự kiện này nữa.
Đó là những gì cô nghĩ lúc đầu.
Thời điểm nhìn thấy vật phẩm của Lý phu nhân được lấy ra, suy nghĩ của Hồ Trân Trân bị lay động.
"Chiếc nhẫn hồng ngọc từng được Nữ hoàng Bắc Anh đeo có giá cơ bản là 12 triệu, mức tăng giá tối thiểu một lần là 1 triệu..."
Hồ Trân Trân không còn nghe được người bán đấu giá đang nói gì nữa, toàn bộ tâm trí của cô đều bị thu hút bởi ánh sáng chói lóa của viên hồng ngọc.
Có người phụ nữ nào không yêu đồ trang sức chứ?
Dù sao Hồ Trân Trân cũng rất thích nó.
Cô thậm chí không chớp mắt khi tặng những bức tranh của Pissoga, nhưng lại không nỡ lấy ra bất kỳ viên đá quý hay đồ trang sức nào trong phòng thay đồ.
Chiếc nhẫn đá quý cũng lóe lên trong mắt bão comment.
[Trời ạ, chỉ riêng giá cơ bản đã là 12 triệu rồi, giá giao dịch là bao nhiêu?]
[Nó đẹp thật. Ai có thể làm mô phỏng được chiếc nhẫn này không? Bằng nhựa thôi cũng được.]
[Không hổ chiếc nhẫn trước đây của Nữ hoàng, ngoài mặt nhẫn chính, mặt trái và mặt phải còn được đính hồng ngọc. Chỉ hoàng gia mới có được thứ xa xỉ như vậy. Tôi buồn quá.]
"Số 24, 21 triệu lần một."
"Số 12, 25 triệu lần một."
[Đây là lần đầu tôi được ở gần một người giàu có như vậy đấy.]
[Có thể thấy số 12 muốn khiến người khác rút lui nên mỗi khi tăng giá đều khá cao.]
[Tôi nghĩ không ai có thể vượt qua người số 12. Mỗi lần cô ấy tăng giá, cô ấy đều thêm 4 triệu tệ, đó là vì cô ấy quyết tâm giành chiến thắng.]
Bão comment vừa đi qua.
Trước mắt mọi người, hàng ghế đầu vốn im lặng giờ đã giơ biển số lên.
[Nhìn kia! Người phụ nữ xinh đẹp và giàu có đó đã giơ tấm biển của mình lên!]
MC bán đấu giá nói: “Số 17, 26 triệu…”
Còn chưa hết câu đã bị Hồ Trân Trân cắt ngang: “Số 7, 50 triệu.”
Trong chốc lát không gian trở nên yên tĩnh, ngay cả hội trường cũng đầy tiếng bàn tán xôn xao.
MC bán đấu giá phản ứng rất nhanh, chiếc búa gỗ nhỏ phát ra tiếng kêu giòn giã khiến căn phòng yên tĩnh trở lại.
"Số 7, 50 triệu lần một!"
Toàn bộ comment đều trở nên điên cuồng.
[Chu choa má ơi, chị gái này còn tăng gấp đôi!]
[Đây mới thực sự là đại gia giàu có nhất, gọi giá thậm chí không cần đắn đo nhiều ít gì, trực tiếp tăng gấp đôi luôn.]
[Vừa mới nói số 12 sẽ thắng chính là ăn một cái tát vào mặt, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cô ấy thêm 4 triệu, cô Trân Trân trực tiếp tăng 25 triệu .. Cậu có hiểu việc trở thành một người giàu có hàng đầu không?]
……
Bên ngoài màn hình, Hướng Vũ kinh ngạc mở miệng.
Số 12 chính là chị gái hắn, người hiện tại đang nắm quyền nhà họ Hướng.
Có thể áp đảo cả chị gái mình, cuối cùng thì số 7 kia là ai, chẳng lẽ cô ấy thực sự là một đại gia sổng ẩn được đồn đại trên mạng sao?