Một đám mây xẻ đôi bầu trời.
Nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực tế nó thể hiện tính cách của cô ấy.
Một giây tiếp theo sau khi đã gửi lời mời kết bạn, thì hộp thoại trở thành bạn bè hiện lên.
Tin nhắn Hướng Vi gửi đến cũng thực ngắn gọn, chỉ có hai chữ ngắn gọn.
[Rất vui được làm quen.]
Hồ Trân Trân nhìn chằm chằm màn hình nhìn một hồi, bỗng nhiên mỉm cười.
[Đây xem như sự khởi đầu cho tình bạn của chúng ta đúng không?]
[Tất nhiên.]
Hướng Vi trả lời rất nhanh và đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
Hồ Trân Trân quay đầu nhìn lại, phát hiện Hướng Vi cũng đang chú ý tới mình,.
Người bạn mới của cô hình như cũng là một người thú vị.
Buổi đấu giá sắp kết thúc, theo lý mà nói thì số người xem phát sóng trực tiếp sẽ ít đi nhiều hơn lúc đầu.
Tuy nhiên, do sự xuất hiện của tác phẩm gốc của Picasso, nhiều cư dân mạng hóng drama đã theo mùi vị tìm đến nó, khiến phòng phát sóng trực tiếp nổi tiếng đến mức leo lên hot search.
Đã đến lúc Giám đốc Vương lên sân khấu phát biểu.
Hồ Trân Trân cất điện thoại, nhìn Trần Khai ở phía sau.
Trần Khai lập tức đứng dậy, động tác nhẹ nhàng rời khỏi hội trường.
“Cảm ơn các bạn đã ủng hộ việc sửa chữa lại bảo tàng, bài viết trên blog lưu giữ những kỷ niệm của đất nước, bao gồm cả nỗi đau và quá khứ khiến chúng tôi tự hào ……”
Hồ Trân Trân dự định nhân cơ hội phát sóng trực tiếp để nâng cao danh tiếng của mình.
Nếu có cư dân mạng nào tò mò tìm kiếm cô trên weibo, họ sẽ nhìn thấy Lâu Đài Chó trên trang chủ của cô.
Vô hình tạo ra một làn sóng dư luận bên trong.
Bức tranh được tặng riêng cho Giám đốc Vương giờ đây được sử dụng nhiều hơn, và Hồ Trân Trân đã lên kế hoạch đích thân tặng nó sau khi ông ấy kết thúc bài phát biểu của mình.
Mặc dù điều này có vẻ hơi giật gân nhưng mà bây giờ ai bảo cô cần được công chúng chú ý chứ.
Nhưng điều mà Hồ Trân Trân không ngờ tới là Giám đốc Vương, người đang phát biểu sôi nổi trên sân khấu, liếc nhìn cô rồi đột nhiên chủ động cảm ơn Hồ Trân Trân.
“Tôi xin gửi lời cảm ơn đặc biệt đến một người, đó là cô Hồ Trân Trân. Lần đấu giá này, riêng cô đã quyên góp 60 triệu tiền mặt, cộng thêm bức tranh của Picasso, cô Hồ đã quyên góp tổng cộng 270 triệu.”
Khi Giám đốc Vương nói xong, rồi xúc động, tháo kính ra và cẩn thận lau mắt.
“Ngoài cái này ra, cô ấy còn tặng thêm một bức tranh quý giá cho bảo tàng, tôi thực sự không biết phải cảm ơn cô Hồ thế nào nữa.”
Giám đốc vừa nói vừa khóc.