[Ngài xem liệu thành phố F còn cơ hội không?]
Lúc Hồ Trân Trân thấy bình luận này là lúc cô đang tẩy trang.
Cô không thể nhịn được, trực tiếp bật cười.
Thật ra chính quyền thành phố F không làm gì sai cả. Tư liệu ghi cô xuất thân từ thành phố F cũng chẳng qua là do hệ thống tạo ra. Cái gọi là trốn khỏi thành phố F cũng là do cư dân mạng trêu chọc mà thôi.
Cô nghĩ xem nên giải thích như thế nào thì một bình luận khác xuất hiện.
Tài khoản này không hề xa lạ.
Chính là tài khoản chính quyền thành phố S vừa nãy đã khoe khoang về Hồ Trân Trân.
[Không còn cơ hội đâu, dập tắt hy vọng đi.]
Thông tin do trang chủ chính thức của thành phố S đã thu hút sự chú ý của nhiều cư dân mạng.
[Hahahahahahaha coi cái giọng điệu nghiêm túc của thành phố S kìa, cười chết mất.]
[Thành phố F: Mất đi phú bà, tôi đau lòng quá.]
[Được cả hai thành phố tranh giành, đây là hạnh phúc của một phú bà sao?]
Hồ Trân Trân cười lớn, xóa hết những nội dung mà mình đang gõ, cô dứt khoát lựa chọn cách không đáp trả.
Cả hai thành phố cứ thay phiên nhau người đến thì ta đi, chuyện này đã thu hút rất nhiều cư dân mạng vây xem, cứ tiếp tục như thế sẽ gia tăng được độ nhận diện của công chúng.
Một account marketing* đã cắt ghép câu chuyện này thành video rồi lan truyền đến cả những vị quan chức cấp cao ở trên, chuyện này đã gây chấn động ở cả hai thành phố S và F.
*Account Marketing: là bộ phận chuyên đảm nhiệm vai trò trung gian giữa khách hàng và doanh nghiệp trong hoạt động truyền thông và quảng cáo.
Thành phố S này nhân cơ hội quảng bá du lịch, cũng không hề quên Hồ Trân Trân, đương nhiên vụ cá cược trước đó thành công, Lâu Đài Chó cũng được thêm vào danh sách tuyên truyền.
Thành phố F là một thành phố ẩm thực lớn, họ dựa vào các video về phố ăn vặt và đồ ăn ngon để thu hút gia tăng số lượng khách du lịch đến nơi này.
Chỉ trong vòng hai đến ba ngày, Lâu Đài Chó đã nhanh chóng nổi tiếng.
Hồ Trân Trân liên hệ với trưởng ban Mã để hắn dùng tài khoản chính thức của thành phố S thay cô lên tiếng để giải thích những vấn đề này.
Vào ngày trưởng ban Mã xin chỉ thị của thị trưởng, bọn họ liền chú ý đến từng nhất cử nhất động của Hồ Trân Trân.
Cô chỉ tham gia một buổi đấu giá công ích liền giúp cho viện bảo tàng có thêm hai trăm triệu để tiến hành tu sửa lại.
Cứ như thế lại xuất hiện thêm vài vị phú hào chi tiền vì thành phố, thị trưởng còn hận không thể có nhiều người hơn nữa.
Việc Lâu Đài Chó xuất hiện trong cuốn sổ tay quảng bá cũng chẳng phải việc gì quá quan trọng. Thành phố S bán cho Hồ Trân Trân một ân tình, để lại ấn tượng tốt cho cô, điều này đối với thành phố S lại vô cùng có lợi.