Đợi đã, nếu nhà trường thực sự không tổ chức hoạt động nào, cô cũng có thể quyên góp chút tiền để tổ chức hoạt động nhỏ, cái này chắc không vi phạm quy tắc của hệ thống đâu nhỉ?
Hồ Trân Trân suy nghĩ một lúc thì cũng đã sắp đến giờ tan học rồi.
Mấy ngày trước cô có việc bận, nên đều là Lưu An đi đón Tiểu Thầm tan học.
Còn bây giờ, Hồ Trân Trân đã rảnh rồi nên đương nhiên cô sẽ chuẩn bị đi đón con tan học rồi.
Đã rất lâu cô không đến đây, bây giờ cũng có rất nhiều người đang đợi đón con tan học giống cô.
Nhưng cô không ngờ rằng bây giờ mình lại nổi tiếng ở trường như vậy, cứ cách hai phút thì lại có một người lạ đến chào hỏi.
Thái độ của họ rất thân thiện, đa số đều chỉ nói về trường học và con cái của họ, Hồ Trân Trân chỉ im lặng lắng nghe không biết nên cư xử thế nào cho phải.
Có người rời đi, nhưng cũng có người muốn tiến về phía này.
Có đôi khi có nhiều người đến mức họ còn tạo thành một vòng tròn nhỏ rồi đem Hồ Trân Trân vây kín ở bên trong.
Đối với sự nhiệt tình của họ cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nụ cười trên mặt Hồ Trân Trân dần trở nên cứng đờ. Nhân lúc không ai để ý cô vội vàng trốn vào trong xe, để Lưu An đứng ngoài đợi Giang Thầm tan học.
Vì họ đến khá sớm nên xe đậu gần cổng trường. Vị trí này có tầm nhìn tuyệt vời, chỉ cần Giang Thầm vừa ra khỏi cổng trường thì sẽ thấy cậu ngay lập tức.
Hồ Trân Trân không chọn ngồi ở ghế sau, mà cô chọn ngồi ở ghế phụ lái bình tĩnh lấy một hộp sữa bò vị đào cắm ống hút vào uống.
Một lúc sau cô đã nhìn thấy bóng dáng của Giang Thầm đang đi ra cổng trường.
Nhưng Hồ Trân Trân không xuống xe mà kéo cửa xe xuống kêu cậu.
Hình như tâm trạng hiện tại của cậu không vui thì phải.
Người bạn đi bên cạnh Giang Thầm Hồ Trân Trân không biết đây là ai, cũng không có ấn tượng gì. Hình như đây không phải là bạn cùng lớp của Giang Thầm.
Cậu bé đó luôn đi sát bên cạnh Giang Thầm, cười nói rất vui vẻ. Nhưng vẻ mặt của Giang Thầm lại rất mất kiên nhẫn.
Hồ Trần Trần hiếm khi nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt Giang Thầm.
Khi ở nhà, cậu luôn là một cậu bé ngoan, ngoan ngoãn đến mức suýt chút nữa cô quên mất rằng cậu chính là nam chính, nên từ nhỏ Giang Thầm đã có kỹ năng diễn xuất vô cùng tốt.
Khi còn nhỏ, cậu luôn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nên Hồ Trân Trân không phát hiện ra gì cả.
Chờ đến khi nhìn thấy Lưu An, thì cậu bé đó mới không bám lấy Giang Thầm nữa.
Vẻ mặt Giang Thầm cũng trở lại bình thường, ngoan ngoãn nhưng không có một chút cảm xúc nào.
Sau khi lên xe, cậu nhìn thấy ghế phụ có một người đang ngồi, trên mặt mới hiện lên nụ cười kinh ngạc: "Mẹ, hôm nay mẹ được nghỉ sao?"