Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến (Dịch Full)

Chương 271 - Chương 271 - Cháu Sẽ Trả Ơn Dì

Chương 271 - Cháu sẽ trả ơn dì
Chương 271 - Cháu sẽ trả ơn dì

Hồ Trân Trân biết người bị bệnh nặng rất khó khăn trong việc đi lại, nên cô đã đặc biệt nhờ Trần Khai đi mượn một chiếc xe lăn rồi đặt nó ở cạnh cửa nhà.

"Đến lúc đó, cháu hãy đẩy xe vào giúp mẹ cháu ngồi lên xe lăn rồi đẩy ra bên ngoài. Chỉ cần cháu làm được điều này, mặc kệ sau đó mọi chuyện có như thế nào, dì hứa dì sẽ giúp cháu."

Nếu Đồng Soái không giúp mẹ của cậu bé thoát khỏi đó được, thì Hồ Trân Trân cũng không còn cách nào khác để cứu người được nữa.

Chỉ có người mạo hiểm trèo ra từ hố lửa, thì mới có thể sống sót được mà thôi.

Cô đã đưa ra cách giải quyết, có muốn tố cáo cha ruột của mình hay không, có muốn bỏ chồng của mình hay không, tất cả đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của Đồng Soái và mẹ của cậu bé.

Huống hồ chi đây cũng mới chỉ là lời nói từ một phía của Đồng Soái. Hồ Trân Trân tin tưởng cậu bé, nhưng mọi chuyện sẽ không dừng lại ở những lời cậu bé nói.

Trong trường hợp mẹ cậu bé không muốn rời xa gia đình, hoặc không muốn làm tổn hại đến danh tiếng của ba cậu bé, kế hoạch này cũng sẽ thất bại ngay từ đầu.

Mọi chuyện đã đến mức này rồi mà vẫn còn muốn giữ gìn tình nghĩa vợ chồng, nghe thì có hơi quá.

Nhưng trong xã hội hiện đại ngày nay, thì loại chuyện này cũng không hề thiếu.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng về chuyện này, Hồ Trân Trân cũng không giúp cậu quá nhiều.

"Đi xin giáo viên của cháu nghỉ một hôm đi. Nếu mẹ cháu bị bệnh nặng, thì chúng ta phải tiến hành càng sớm càng tốt."

Đồng Soái đã có được mục tiêu cần phải làm. Nghe Hồ Trân Trân thúc giục, cậu bé nhanh chóng đứng lên.

Sau đó cậu bé đấm một đấm vào trần xe, rồi ngồi lại như cũ.

Hồ Trần Trân nghe tiếng thôi cũng cảm thấy đau dùm cậu bé, nhưng chẳng có một tiếng kêu nào phát ra từ miệng Đồng Soái. Cậu bé che đầu, mở cửa xe đi ra ngoài, trước khi đi cậu bé chỉ để lại một câu.

"Cháu sẽ trả ơn dì."

Hồ Trân Trân không mong đợi gì nhiều từ câu nói này.

Bản thân cậu bé chỉ mới là một đứa trẻ mà thôi, nên có chút hơi vô lý nếu nói đến việc trả ơn một ai đó.

Hồ Trân Trân chỉ mong sau này cậu bé không làm Giang Thầm cảm thấy khó chịu thì đã tốt lắm rồi. Bây giờ cô đã đi đến bước này rồi, cho dù hôm nay mọi chuyện có như thế nào thì cô cũng không cảm thấy hối hận.

Sau khi Đồng Soái rời đi, Hồ Trân Trân lại hỏi Giang Thầm.

"Con có muốn mẹ giúp Đồng Soái không?"

Giang Thầm vẫn luôn im lặng đến khi nghe được câu hỏi của mẹ, cậu liền kéo tay cô, cho cô một câu trả lời mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

"Mẹ ơi, con hy vọng nếu một ngày nào đó chuyện như thế này xảy ra với gia đình chúng ta, con cũng sẽ làm giống như anh ấy và hy vọng rằng lúc đó sẽ có một ai đó có thể đến giúp con."

Có lẽ sau khi trải qua nhiều tổn thương, Giang Thầm đã trở nên trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng lứa.

Bình Luận (0)
Comment