Hắn không nên để Ôn Lệ rời đi, bây giờ Đồng Thụ đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nhưng đã quá muộn rồi, đêm qua hắn đã ký vào đơn ly hôn, cô ấy hiện tại đã là vợ cũ của hắn, cô đã bỏ hắn mà đi giữa họ bây giờ không còn quan hệ gì nữa rồi.
Đồng Thụ tự tát mình hai cái.
"Mày đúng là không biết nhìn người, không cần một người tốt như vậy mà lại đi cần một người phụ nữ chỉ muốn lừa tiền mình. Giờ thì hay rồi, cô ta lừa tiền thành công xong rồi quay người bỏ đi rồi đấy."
Nước mắt đàn ông không dễ dàng rơi là do nỗi buồn chưa chạm đến giới hạn của họ mà thôi.
Tối hôm qua khi buông tha cho Ôn Lệ, Đồng Thụ không hề rơi một giọt nước mắt nào, bây giờ mọi việc tồi tệ cứ thể kéo đến, hắn đau đớn gào thét trong tuyệt vọng.
Đáng tiếc, trong căn nhà này chẳng còn ai để ý đến hắn nữa rồi.
Hôm qua đánh nhau một trận, hôm nay mới thấy đau đớn vô cùng, hắn bị đả kích về thể xác lẫn tinh thần đến mức việc hít thở cũng cảm thấy khó khăn, một lúc sau hắn cảm thấy choáng váng rồi khóc đến ngất đi.
Chờ khi Đồng Thụ tỉnh lại.
Thì trong phòng cũng chỉ có một mình hắn.
Lúc này hắn mới nhận ra rằng những người quan tâm hắn đều đã rời đi. Từ nay trở đi, sẽ không còn ai quan tâm chăm sóc hắn như trước nữa.
Ngay cả khi hắn ngất đi, thì chỉ có thể tỉnh lại trên nền nhà lạnh lẽo mà thôi.
Những người cô đơn đau khổ buồn tủi đến mức họ có thể thấy được điểm cuối cùng sinh mệnh của mình.
Đồng Thụ cảm thấy rất hối hận, những giọt lệ lại tiếp tục rơi từ đôi mắt sưng húp lên vì khóc, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc đau đớn và bất lực, nhưng bên ngoài lại có tiếng chim hót líu lo rất vui vẻ, khung cảnh này giống như một vở hài kịch trắng đen vậy.
Bên kia.
Trong phòng khách, sau khi Đồng Thụ rời đi thì bầu không khí nơi đây rất kì diệu.
Ôn Lệ nhìn đơn ly hôn, Đỗ Sơn nhìn cô ấy, Đồng Soái nhìn hai người chằm chằm, nhưng chẳng ai nói lời nào.
Hồ Trân Trân đứng bên cạnh nhìn thì cảm thấy hơi khó chịu, nên lên tiếng phá tan bầu không khí ngại ngùng này.
"Đỗ tổng, giám đốc Phương của nông trại Bách Hoa có chuyện muốn nói với anh. Có tiện không nếu tôi đưa Wechat của anh cho giám đốc Phương?"
Đỗ Sơn cảm thấy hơi có lỗi: "Thực xin lỗi, Hồ tổng, tôi..."
Anh ta chưa kịp nói thì đã bị Ôn Lệ cắt ngang.
"Đỗ Sơn, anh hãy suy nghĩ cho thật kỹ rồi trả lời cũng được."
"Nhưng hiện tại đang trong thời điểm quan trọng trong quá trình điều trị của em, em cần phải có người chăm sóc. Ngày thường Tiểu Soái phải đi học, không thể ở nhà mãi được. Anh chỉ muốn..."
Tuy anh ta vẫn chưa nói xong.