Khi Giang Thầm về nhà liền kể chuyện này cho Hồ Trân Trân nghe, vừa nghe xong thì tay của cô run lên, lo lắng nhìn Giang Thầm.
“Các con không bị thương gì đúng không?”
“Dạ không.” Khi Giang Thầm nhắc đến chuyện này hai mắt cậu còn sáng lên: “Lúc đó anh Đồng Soái rất lợi hại, anh ấy còn đi đến Cục Cảnh Sát để làm chứng nữa!”
Kể từ lần đoạt tuyệt tình thân đi tố cáo ba mình, thì công tắc lòng dũng cảm của Đồng Soái đã được bật.
Cậu bé đã trở thành khách quen của Cục Cảnh Sát, hôm thì giúp một chú cún bị lạc tìm chủ nhân, ngày mai lại giúp người già đi lạc tìm thấy người nhà.
Tóm lại mỗi lần gặp chuyện phiền toái, cậu bé đều tìm đến Cục Cảnh Sát.
Lần này lại tiếp tục đến Cục Cảnh Sát để làm nhân chứng, chỉ trong một thời gian ngắn mà số lần Đồng Soái đến Cục Cảnh Sát còn nhiều hơn số lần cậu bé đi dạo ở bên ngoài nữa.
Hồ Trân Trân nghe vậy thì dở khóc dở cười.
Hiện tại Đồng Soái hăng hái làm việc nghĩa như vậy, chắc một ngày nào đó không xa cậu bé cũng nói với Ôn Lệ cho cậu đi học võ phòng thân cho mà xem..
Cho dù học quyền anh hay Taekwondo cũng đều tốt, nếu học điền kinh thì sau này gặp địch quá mạnh cũng có thể chạy trốn.
Nhưng hiện tại, thấy Giang Thầm ngưỡng mộ Đồng Soái như vậy, Hồ Trân Trân đành nói lời khích lệ cậu.
“Cũng may là thằng bé thấy được, lần này mẹ cảm thấy rất biết ơn Đồng Soái đấy!”
Cô liền nhảy xuống ngồi bên cạnh chú chó Vượng Tài, nhìn về phía Giang Thầm nói: “Vì để cảm ơn Đồng Soái, chúng ta tặng Đồng Soái một món quà nhé?”
Giang Thầm gật đầu thật mạnh, bắt đầu nhớ lại thứ Đồng Soái thích nhất.
Hai cậu bé chỉ mới thân thiết vài ngày gần đây, nên cậu cũng không biết rõ về Đồng Soái lắm.
Cậu cẩn thận nhớ lại lúc trước, Giang Thầm mơ hồ nói: “Hình như anh ấy rất thích cái ví đựng tiền lẻ của con thì phải.”
“Hả?”
Ánh mắt Hồ Trân Trân di chuyển, rồi dừng lại ở chiếc ví có hoạ tiết hoạt hình cô đã mua cho Giang Thầm lúc trước.
Cái ví màu trắng, có vẽ một con khỉ hoạt hình ở trên đó.
Hmm…
Quả nhiên là trẻ con, đều không cưỡng lại mị lực của nhân vật hoạt hình.
“Vậy chúng ta quyết định chọn ví làm quà tặng cho anh Đồng Soái nhé!”
*
“Bà nói gì cơ?”
Đến khi dọn dẹp đóng cửa quán, dì Lý mới có thời gian tám chuyện với người chủ quán bên cạnh.
Vì lượng khách khá nhiều nên cả ngày bà ấy rất bận rộn, lúc khách về hết thì cũng đã đến nửa đêm rồi, dì Lý cảm thấy rất mệt mỏi, bà ấy uống một ngụm nước xong, rồi mới lên tiếng hỏi: “Bà nghe được chuyện gì?”
“Chính là chuyện hôm nay xảy ra ở đây đấy.”