“Xe ma, xe ma!”
Bà ấy ngẩng đầu lên nhìn, đây không phải là chiếc xe đó hay sao?
Toàn thân có ánh sáng đỏ, ở giữa có chữ thập màu xanh, ở trong thì tối đen như mực, chiếc xe nổi bật như vậy, muốn mọi người không chú ý cũng khó.
“Aaaaaaaaaaa!”
Các chủ quán đi ở phía sau cũng hét lên, dì Lý lái xe ở giữa bọn họ lại trở thành người có lá gan lớn nhất.
Nhưng ở đầu và đuôi đều bị chặn rồi, dì Lý ở giữa cũng rất muốn chạy trốn, nhưng không biết chạy như thế nào.
“Còn chờ gì nữa chứ? Chạy về phía trước nhanh lên!”
Bà ta nhắc nhở vị người đàn ông trung niên đang đi ở phía trước, nhưng kết quả thì cũng như không.
Người lái xe ở đầu hình như đang rất hoảng sợ, xe cũng chưa nổ máy, mà miệng thì liên tục mấp máy, không biết đang tụng kinh gì, dù sao một phút cũng có thể nói được trăm chữ!
Dì Lý thò đầu ra ngoài nhìn với ánh mắt mong đợi.
Một giây sau liền thất vọng rụt đầu lại.
“Cái ông này, mấy thứ ông nói chẳng có tác dụng gì, chiếc xe ma kia không đi nữa mà dừng ở ngã tư rồi kìa.”
Vị chủ quán đi cuối cùng cũng sợ hãi đến mức run rẩy, lắp bắp nói: “Hay là ma cỏ ở nước ngoài nghe không hiểu tiếng phổ thông của chúng ta, hay là ông dùng ngoại ngữ thử xem.”
“Tôi mà biết ngoại ngữ, tôi còn mở quán ở đây à!”
Ông chủ lái xe ở đầu nghe vậy tức đến hộc máu, ông ta tiếp tục niệm Phật.
Dì Lý nghĩ lại thì cũng thấy đúng, nếu ông ta có bản lĩnh như vậy thì không ở đây bán bánh quẩy.
“Vậy thì chúng ta lùi lại, đi từ phía sau!”
“Không được.” Chủ quán đi ở phía sau run rẩy bác bỏ ý kiến này của dì Lý: “Nếu vào con hẻm này thì chẳng khác nào tự tìm đường chết, một chút cũng không đi qua được.”
“Này cũng không được, kia cũng không được, chúng ta thật sự phải bỏ mạng ở đây sao!”
Dì Lý lo lắng, dứt khoát từ trên xe nhảy xuống nói: “Tôi sẽ không ở đây chờ chết đâu, dùng chân mà thoát, hôm nay tôi nhất định sẽ chạy thoát khỏi đây.”
Cách đó không xa ở trong xe, Trịnh Hưng bị giọng nói của bọn họ thu hút.
Anh ta ló đầu ra thì vừa lúc thấy được xe của những vị chủ quán, lập tức cười.
“Không nghĩ tới thời nay còn có người bỏ của chạy lấy người, hôm nay xem như không đến không công rồi.”
Anh ta dứt khoát đi xuống xe, ấn nút khoá xe.
Ánh sáng màu đỏ trong xe liền tắt ngóm, bốn phía đều trở về màu đen kịt.
“Là tôi nhìn lầm rồi sao?” Dì Lý cẩn thận lên tiếng: “Hình như cái xe ma đó đi rồi đúng không?”
Ông chủ dẫn dầu đứng ở phía trước nhìn rõ hơn nói: “Hình như đi rồi, nhưng trước đó trong xe có thứ gì đó đi ra thì phải.”
Lời này vừa nói ra, làm cho mọi người phía sau vô cùng hoảng sợ.
“Ông già này, ông đừng có dọa người nữa, đang là buổi tối đấy, chúng tôi còn muốn về nhà an toàn đó.”