Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến (Dịch Full)

Chương 315 - Chương 315 - Màu Đỏ Nổi Bật

Chương 315 - Màu đỏ nổi bật
Chương 315 - Màu đỏ nổi bật

“Đương nhiên thấy rồi, còn thấy hằng ngày nữa đấy.”

Trịnh Hưng xấu hổ trả lời: “Đó là xe của cháu, không phải xe ma gì đâu dì ơi.”

“Xe của cậu? Cậu là người sống à?”

Nói đến đây rồi lại quay trở về vấn đề ma cỏ nữa à.

Trịnh Hưng gãi đầu, bất đắc dĩ ấn nút của chìa khoá xe.

Âm thanh mở khoá xe vang lên, bầu không khí xung quanh được soi sáng bởi đèn pha ô tô, không còn một chút bóng đêm nào cả.

Đêm hôm nay có rất nhiều mây, những đám mây bồng bềnh ấy che khuất luôn cả mặt trăng, nên đêm nay tối hơn thường ngày, nhóm chủ quán muốn thấy đường đi thì chỉ có thể dựa vào cái đèn nhỏ ở xe, nhưng nó cũng chỉ có thể chiếu được hai ba mét mà thôi.

Khắp nơi tối đen tối mực như vậy, mà lại có ánh sáng đỏ từ bốn phía sáng lên, làm chủ quầy hàng đi phía sau có chút hoảng sợ.

Bà từ từ phản ứng lại.

“Cậu trai trẻ này cậu nói giỡn đúng không, xe này của cậu thật à?”

“Đúng rồi, cháu là người sống hàng thật giá thật, xung quanh xe cháu chỉ có vài ánh đèn màu đỏ thôi mà.”

Có lẽ do sự sợ hãi vẫn chưa qua được, cộng thêm dì Lý nghe anh ta nói nhẹ nhàng như vậy liền nổi giận luôn.

“Đời nào có xe mà lại đi lắp cái đèn màu đỏ như này chứ! Tên nhóc này ăn gan hùm rồi à, doạ chúng tôi sợ chết khiếp!”

Ông chủ quầy hàng đi đầu cũng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, cậu được nổi danh khắp đường Tây Kinh Môn với câu chuyện chiếc xe ma này đấy, làm chúng tôi sợ hãi quá trời, đúng là chuyện gì cũng có thể giải thích từ góc độ khoa học được mà.”

Trịnh Hưng chột dạ gãi gãi cằm: “Cái này còn không phải do màu đỏ nổi bật hay sao, cháu sợ buổi tối nhiều người bị hoa mắt không nhìn thấy được xe cháu nên mới làm thế thôi mà..”

“Này thì nổi bật cái gì chứ?” Dì Lý oán trách: “Cậu không sợ nhưng người khác sợ chết khiếp vì cái đèn này đó.”

“Đúng vậy.” Chủ quán đi ở phía sau cũng chen vào nói: “Lại còn doạ đến hai lần, xém chút nữa tôi bị bệnh tim rồi.”

Trịnh Hưng bị mọi người phê bình như vậy, nên vội vàng nhận sai: “Cháu sai rồi, chờ ngày mai cháu sẽ thay đèn xe liền.”

“Nhưng mà dì Lý, dì còn bán mì xào không? Cháu đói bụng quá.”

Dì Lý bị anh ta dọa đến hai lần, tức giận nên từ chối.

“Đều đã dọn hết rồi, không bán nữa, cậu tìm món khác ăn đi.”

“Đừng mà dì Lý, đã trễ thế này, xung quanh không còn ai bán thứ gì ăn nữa, cháu vất vả lắm mới tìm được dì mà, cháu bảo đảm mai cháu sẽ đi đổi đèn xe liền.”

Trịnh Hưng năn nỉ một hồi lâu, dì Lý mới miễn cưỡng đồng ý với anh ta.

Hai chủ quán khác đều về trước, chỉ còn hai bọn họ ở lại.

Bình Luận (0)
Comment