Những người đó không bị thương, nên dù chuyện này có bị phát hiện ra thì toà án cũng không buộc tội Hồ Trân Trân được, cùng lắm là cô phải bồi thường phí tổn hại tinh thần là xong việc thôi.
Vị cảnh sát này cũng đã nghe qua danh tiếng của Hồ Trân Trân, biết cô đã làm rất nhiều chuyện tốt cho khu phố này, nên hắn mới không hy vọng những người giàu có lương thiện như cô sẽ không vì những kẻ đó mà làm vấy bẩn tay mình.
“Không phải tôi đã báo cảnh sát rồi sao?”
Hồ Trân Trân cười nhẹ: “Còn việc tại sao tôi phải làm như vậy, thưa cảnh sát ngài cũng biết đó thời gian không thể nào chờ đợi chúng ta được, thế mà bọn họ lại đứng chặn trước cửa không cho bệnh nhân đang cần cấp cứu vào trong, nên tôi chỉ còn cách dùng biện pháp đó mà thôi.”
Một câu này của cô, cũng khiến cho cảnh sát không cau mày nữa.
“Trước đó Hồ tổng nên gọi điện báo cho chúng tôi trước, thì chúng tôi có thể đến sớm hơn rồi”
“Đương nhiên.” Hồ Trân Trân thấy Trần Khai đang đi đến, thuận miệng nói tiếp: “Lúc đó tình huống có chút đặc biệt, tôi thấy ngài cũng khá quan tâm đến khu phía Bắc, nên chắc là ngài cũng nắm được tình hình rồi.”
“Trương Trường Lộ chính là tên cầm đầu đám lưu manh ở khu phía bắc.”
Suy đoán của hắn cũng đã được chứng thực, điều này làm cho một cảnh sát lâu năm trong nghề như hắn cũng có chút bất ngờ.
“Hồ tổng, cô có thể chịu trách nhiệm với lời nói của mình không?”
“Đương nhiên rồi.” Trước đó Hồ Trân Trân cũng đã nhờ Trịnh Hưng điều tra qua những chuyện trước đây những tên đó đã làm.
“Chứng cứ thì ngài có thể điều tra thêm, nhưng tôi nghĩ tội cố ý hành hung người khác ở bên đường như vậy cũng sẽ khiến bọn chúng lao đao một khoảng thời gian dài đấy.”
Bắt được phạm nhân rồi điều tra đến tội trạng của họ cũng sẽ dễ dàng hơn.
Lúc này cảnh sát mới hiểu được ý của Hồ Trân Trân, ánh mắt hơi trầm xuống: “Hồ tổng, cảm ơn cô.”
“Ngài không cần cảm ơn tôi, nghe nói ở khu phía bắc có rất nhiều vụ phải điều tra rất nhiều năm mới đưa những kẻ phạm tội ra trừng trị trước pháp luật được, người dân chúng tôi nên cảm ơn những vị cảnh sát không bao giờ bỏ cuộc vì cuộc sống bình yên của người dân chúng tôi mới đúng.”
Hồ Trân Trân mỉm cười: “Tôi cũng chỉ tình cờ biết được chuyện này thôi, hy vọng có thể giúp cảnh sát điều gì đó trong quá trình điều tra.”
Trần Khai vừa đi đến bên cạnh Hồ Trân Trân, để vali rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh rất lớn.
“Những tên đàn em trốn thoát được thì có lẽ họ cũng sẽ đi tìm một đại ca khác thôi.”
Nói xong câu này Hồ Trân Trân mở vali ra, khi thấy được thứ ở bên trong thì viên cảnh sát trẻ đi theo phía sau đã trợn tròn mắt.
“Này, cái này tổng cộng bao nhiêu tiền vậy chứ!”