Đổng Ngọc không có điều kiện để học tập quá nhiều, cô ấy xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Bởi vì điều này nên cô rất chú trọng đến việc nuôi dạy con mình.
Triệu Hào chính là thể loại phụ huynh mà cô ấy khinh thường nhất.
Cậu bé bị Triệu Hào dùng tay giữ lại vốn dĩ không có khóc, nhưng khi nghe thấy Đổng Ngọc nói vậy cậu bé đã khóc toáng lên.
“Dì ơi, cháu thật sự xin lỗi.”
Lời xin lỗi và những giọt nước mắt của cậu bé đã khiến cô ấy mềm lòng, cô cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Có một người ba như vậy, mặc dù cậu bé không muốn làm ra những chuyện này, nhưng cũng sẽ bị ba bắt làm mà thôi.
“Cháu đã dũng cảm nói lời xin lỗi rồi thì dì sẽ tha lỗi cho cháu, đi thôi chúng ta cùng qua bên kia để chú bác sĩ xem vết thương của cháu nhé”
Trần Khai đã gọi bác sĩ của công viên giải trí đến.
Cậu bé vừa đi được hai bước thì lại bị Triệu Hào kéo ngược trở về.
“Đi cái gì đi, còn chưa lấy được tiền bồi thường đâu!”
Hắn ta rống lên như vậy làm cho cậu bé hoảng sợ không biết nói gì cả, liền rụt cổ chạy lại nắm lấy tay hắn ta.
Hồ Trân Trân cau mày, cô không thể nhịn được nữa.
Xem ra ý muốn của người đàn ông này rất rõ ràng, không lấy được tiền bồi thường thì hắn ta sẽ không chịu đi.
Cô vừa định lên tiếng, thì đã thấy một thân ảnh nhỏ tiến lên phía trước.
“Chú không thấy vết thương của cậu ấy đang rất nặng sao? Chú để cậu ấy đi xử lý vết thương đi chứ.”
Là Giang Thầm.
Hồ Trân Trân có chút bất ngờ, cô thu hết những lời định nói lại, muốn xem con mình định nói gì.
Triệu Hào cảm thấy khả năng hắn ta nhận được tiền bồi thường rất thấp, nên càng nóng nảy hơn: “Chuyện này thì liên quan gì tới mày, còn nhỏ thì đứng qua một bên mà nghe đi!”
Hồ Trân Trân nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Khai.
Giang Thầm tiến lên vài bước, dù nghe thấy nhưng cũng không bị dọa sợ, mà ngược lại cậu còn dũng cảm đáp trả lại.
“Cố ý làm trẻ em bị thương có thể hưởng án tù ba năm đấy.”
Cậu hét lên một câu rồi lao về phía trước.
Hồ Trân Trân còn chưa kịp ngăn Giang Thầm lại thì đã thấy cậu vọt đến trước mặt Triệu Thiên Thiên, kéo cậu bé đó đi.
“Đi thôi!”
Triệu Hào giữ chặt lấy tay của Triệu Thiên Thiên không chịu buông ra, thấy vậy Giang Thầm dùng cả cơ thể mình chen vào giữa họ
“Tổn hại đến trẻ em, sẽ bị ba năm tù giam!”
Cứ như vậy một người cứ la hét inh ỏi, còn một người còn lại túm cậu bé kia lại.
Hồ Trân Trân định ra mặt giúp cậu nhưng thấy một màn này cô liền dừng lại.
Cô cũng không biết Tiểu Thầm biết được học được những điều luật này từ đâu mà lại nhớ rõ như vậy.