Giang Thầm chỉ mới thấy trượt tuyết trên TV, chứ chưa được trải nghiệm qua lần nào nên cậu rất mong đợi.
“Con có thể mời các bạn đi cùng được không mẹ?”
“Đương nhiên có thể”.
Hồ Trân Trân vui vẻ đồng ý, vì thế kế hoạch cho kì nghỉ hè này đã được quyết định xong.
Giang Thầm kích động đến mức liền nhanh chóng chạy đi gọi điện cho bạn của mình.
Vượng Tài đi theo ở phía sau chủ nhân nhỏ, cái đuôi nhỏ ngoe nguẩy như những cánh quạt vậy.
Hồ Trân Trân nhìn Giang Thầm từ phía sau, cô cảm thấy phía sau Giang Thầm cũng có một cái đuôi đang ngoe nguẩy, so với Vượng Tài thì cái đuôi của Giang Thầm còn to hơn, cô nhịn không được mà cười phá lên.
[Tiểu Kim, tao muốn rút thăm trúng thưởng!]
Hồ Trân Trân chưa bao giờ để những lượt rút thăm dồn lại một đống cả.
Khi nào được tặng lượt rút thăm thì cô nhất định sẽ dùng luôn.
Vòng quay quen thuộc lại xuất hiện trước mặt, Hồ Trân Trân nhìn qua những phần thưởng mình có thể nhận được thì cô mới phát hiện hệ thống này cũng chịu khó bắt kịp thời đại ấy chứ, mỗi lần quay lại có rất nhiều món mới.
Lúc đầu còn thấy tiệm cắt tóc, tiệm cơm hay những vật dụng linh tinh khác, nhưng bây giờ không thấy đâu nữa.
Cô nhìn qua một lượt, hiện tại thứ có giá trị thấp nhất là một sân vận động ở khu ngoại ô thành phố S.
Hồ Trân Trân đã sở hữu hai mảnh đất rồi, so với hai mảnh đất mà cô mua thì nơi này có vị trí tốt hơn rất nhiều, nên cô cũng rất muốn nó.
Thời điểm này Trần Khai cũng đang nghỉ ngơi nên chỉ có một mình Hồ Trân Trân, ngồi ở bàn ăn cầm ly rượu vang đỏ, chuẩn bị xem vận may của mình.
Lúc vừa ấn nút quay thưởng, đã lâu rồi Hồ Trân Trân mới cảm nhận được cảm giác hồi hộp như vậy.
Cô nhắm mắt lại thành kính chắp tay cầu nguyện, cô lén mở một mắt ra để nhìn giao diện của hệ thống.
Có hai chữ chúc mừng rất lớn, lần này Tiểu Kim không chọn hình mặt cười để gây rối cô nữa.
Nhưng cô vẫn không thấy phần thưởng đâu cả, nên Hồ Trân Trân cảm thấy rất bất an sợ gặp phải điều gì đó không tốt.
[Chúc mừng ký chủ! Ngài đã trúng được một công ty trống rỗng!]
Công ty trống rỗng sao?
Hồ Trân Trân không thể nói nên lời, khi nhìn thấy giao diện của hệ thống thì cô càng cạn lời hơn.
Chẹp, nơi này chỉ có bốn bức tường ngoại trừ văn phòng ở bên ngoài thì chẳng có gì cả, ngay cả điện để cung cấp nguồn điện cho tòa nhà này cũng không có luôn, đây đúng là một công ty trống rỗng mà.
Cũng không đến mức này chứ!
Nội tâm Hồ Trân Trân gào thét khi nhìn thấy tấm hình giới thiệu sơ qua.