"Tôi đã gọi điện rồi. Đầu bếp nói có thể thêm món gà tây, nhưng sẽ sẽ phải để ăn sau."
"Không sao đâu, bây giờ chúng tôi cũng không đói lắm."
Bây giờ trời mới bắt đầu tối, trước đó Hồ Trân Trân đã cùng mọi người uống trà chiều trên máy bay vậy nên vẫn chưa tiêu hóa hết.
"Ok.” Thomas chỉ nói một câu, sân khấu chữ T đã được dỡ.
Còn những người mẫu mặc trang phục cao cấp thì phải vào phòng chờ của sân bay để thay quần áo mới có thể rời đi.
Hồ Trân Trân nhìn theo bóng lưng của họ, nhìn họ một lúc lâu: "Đây có phải là sản phẩm mới ra mắt trong mùa này phải không?"
"Đúng vậy, cậu là khán giả đầu tiên nhìn các thiết kế này đấy.
Thomas hếch cằm thích thú khoe khoang với Hồ Trân Trân.
“Tôi đã dung nhập núi tuyết vào trang phục, chuẩn bị mang đến cho mọi người một chút không khí lạnh lẽo từ băng và tuyết trước khi mùa đông đến.”
Về mặt thiết kế, Thomas quả là một thiên tài.
Hồ Trân Trân khó có thể rời mắt khỏi những bộ quần áo cao cấp xinh đẹp đó, cô không khỏi khen ngợi anh ta một câu.
"Thomas, cậu quả thật là một thiên tài thời trang."
Người dân nước F hay khen người khác và cũng thích được khen.
Sau khi nhận được lời khen của Hồ Trân Trân, Thomas kiêu hãnh dang tay nói: "Tất nhiên rồi, người bạn của tôi ơi, tôi là nhà thiết kế giỏi nhất nước F đó nha."
"Nói cho tôi biết, cậu thích cái nào. Tôi sẽ sửa lại chúng theo số đo của cậu, gửi thẳng đến nước Z luôn cho."
"Vậy thì phải cảm ơn cậu trước rồi."
Hồ Trân Trân cũng không khách sáo, dù sao bây giờ toàn bộ Kỷ Tiên Sinh cũng đều thuộc về cô.
Một bà chủ lớn như cô ngày ngày mặc quần áo cao cấp của chính mình cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Hai người vừa đi dạo vừa trò chuyện, với sự thân thiện, duyên dáng của Thomas, chỉ trong vài phút mà mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn hẳn.
Anh ta thực sự là một người bạn đáng kết giao.
Sau nửa giờ trò chuyện, Hồ Trân Trân quyết định công nhận Thomas là một người bạn tốt.
Vì để chiêu đãi Hồ Trân Trân bữa tối, Thomas đã đặt toàn bộ tầng hai của nhà hàng và yêu cầu đầu bếp năm sao phục vụ riêng cho hai người họ.
Còn dưới tầng một của quán vẫn mở cửa, nhưng chỉ lác đác vài vị khách.
Khi bước vào Hồ Trân Trân liếc mắt nhìn xung quanh, những vị khách đang im lặng dùng bữa và nói chuyện rất nhỏ, chỉ có một vài người nói hơi lớn tiếng một chút.
Nhưng những điều này không ảnh hưởng gì đến tầng hai của bọn họ.
Sau khi đi lên lầu, người phục vụ đặt biển cấm đi lại trên cầu thang dẫn lên tầng hai.
Bữa ăn của bọn họ bị hoãn lại một giờ so với dự định ban đầu.
Nên trên bàn chỉ có hai món khai vị, còn có kem mà Hồ Trân Trân đặc biệt gọi chuẩn bị cho Giang Thầm.