Rốt cuộc do ai nghĩ ra cái cụm từ cái điện mông vểnh của Thomas vậy?
Sau khi tắt điện thoại, Hồ Trân Trân ăn nhưng chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả, trong đầu cô vẫn đang hình dung cái cụm từ cái điện mông vểnh của Thomas.
Cô nhịn không được liếc nhìn Thomas một cái, rồi sau đó nhìn dáng người anh ta.
Hình như…… hông anh ta có vểnh lên một chút thì phải.
Cũng khó trách được truyền thông lại đặt ra một cái tiêu đề như vậy.
“Này, Hồ Hồ, tôi lại lên hot search của nước Z sao?”
Thomas đột nhiên hỏi làm cho Hồ Trân Trân giật mình.
Chắc là lúc nãy khi cô vừa mới nhận điện thoại, anh ta cũng nghe được rồi.
“Đúng vậy, cậu và tôi cùng nhau lên hotsearch rồi.”
Hồ Trân Trân cười khổ: “Nhưng mà tựa đề của tin tức này không hay lắm, hy vọng cậu đừng để ý.”
“Không hay lắm?”
Thomas cười: “Không sao đâu, tôi cũng có bạn làm truyền thông ở bên nước Z, nên tôi biết cũng khá rõ, bọn họ rất hiền và dễ nói chuyện mà.”
Hồ Trân Trân cảm thấy cũng đúng, dù sao mấy tin truyền thông nước ngoài còn phóng đại hơn, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện diễn ra nên mỗi ngày bảng hotsearch cũng rất sống động, truyền thông nước ngoài với truyền thông trong nước cũng người tám lạng người nửa cân.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là mấy cái tin bịa đặt hot lên thôi.”
Sau khi Hồ Trân Trân nói xong câu này thì Thomas cũng hiểu ra phần nào.
Anh ta tò mò tìm kiếm trên điện thoại di động một lúc rồi dùng phần mềm phiên dịch để hiểu hết nội dung trong đó, sau đó vui vẻ ngẩng đầu lên.
“Ha ha, Hồ Hồ, bọn họ tinh mắt thật đấy, đám truyền thông ở nước F chẳng bao giờ quan tâm đến dáng người của tôi, rõ ràng tôi cố gắng luyện tập như vậy mà bọn họ toàn để ý thứ gì đâu không.”
“Cái điện mông vểnh là sao vậy, là nói mông của tôi cứ giật giật như có điện phát ra hả?”
Thomas nháy mắt một cái rồi hỏi Hồ Trân Trân: “Cậu nói thử xem lần sau khi lên sân khấu chữ T, tôi có nên lắc mông một cái rồi nháy mắt không?”
Không, vẫn là đừng nên làm……
Hồ Trân Trân lắc nhẹ đầu, muốn đem cảnh tượng cay mắt mà cô vừa mới tưởng tượng ra trong đầu quăng hết ra ngoài.
“Thôi bỏ đi Thomas, cậu là nhà thiết kế chính của thương hiệu đấy.”
“Đúng rồi!” Đột nhiên Thomas vỗ tay, dường như vừa nghĩ ra một ý tưởng gì mới lạ: “Cậu nhắc tôi mới nhớ, chúng ta có thể hiện những điều này qua các thiết kế mà.”
“Tôi dường như đã tưởng tượng được ra thiết kế đó rồi.”
Hồ Trân Trân nghe xong liền cảm thấy đau đầu.
Rốt cuộc là tại sao nhờ cụm từ này mà anh ta nảy ra được ý tưởng thiết kế hay vậy, đừng nói là anh ta muốn vẽ cái mông vểnh đó lên quần áo đấy nha!