Ngày thường đều có người làm hoặc nhân viên ở quán nướng phục vụ họ, cho đến khi bắt tay vào làm thì mới hiểu được việc nướng thịt này khó khăn đến nhường nào.
Cô tính sau khi nướng cánh gà xong, thì sẽ để cho Trần Khai một phần.
Trần Lệ vô tình đi vào phòng bếp thì thấy được món gì đó đen thui thùi lùi Hồ Trân Trân nướng đến cháy khét, sau đó nhìn xuống món thịt vừa ướp xong trông rất ngon mắt của mình đúng là quá khác xa nhau.
“Trân Trân không sao cả, chuyện này đều tùy thuộc vào năng khiếu của từng người.”
Trần Lệ an ủi Hồ Trân Trân rồi đưa cho cô hai miếng thịt.
Giang Thầm nghe thấy được câu này, rồi thấy sắc mặt của Hồ Trân Trân không tốt lắm, cũng chẳng biết cái đầu nhỏ của cậu suy nghĩ gì mà đột nhiên cầm miếng cành gà cháy khét lên tính đưa vào miệng ăn.
Cũng may Hồ Trân Trân nhanh tay lẹ mắt, trước khi cậu đưa miếng gà vào miệng thì đã kịp ngăn cản lại.
“Cái này con ăn không được đâu.”
Ánh mắt của Giang Thầm vẫn rất do dự nhìn cánh gà: “Nhưng đây…”
Hồ Trân Trân biết cậu định nói gì, có lẽ cậu sợ cô không vui nên mới tính ăn cái cánh gà này rồi khen cho cô vui đây mà.
Ngày thường cũng thường xuyên xảy ra chuyện này, Hồ Trân Trân hiểu được ý tốt của con mình nên cũng rất vui vẻ.
Nhưng món cánh gà này thì không được, cô chỉ mới dùng đầu ngón tay chạm vào thôi mà còn cảm giác được độ cứng của miếng cánh gà này.
Nếu Giang Thầm ăn thứ này vào thì chỉ sợ nửa đêm cô sẽ phải đến phòng cấp cứu chăm sóc con mình mất.
“Tiểu Thầm, mẹ biết tấm lòng của con rồi nhưng món này không ăn được đâu.”
Giang Thầm vẫn tiếp tục an ủi cô: “Mẹ nấu món này rất ngon, cánh gà này……”
Giang Thầm nhìn chằm chằm vào miếng cánh gà, muốn nghĩ ra một từ nào đó để miêu tả nó.
“Miếng cánh gà này được nấu chín rất kĩ, tuy bề ngoài có hơi không đẹp lắm nhưng chắc chắn ăn vào sẽ rất ngon!”
Lời nói ngây thơ của cậu đã an ủi tâm hồn của Hồ Trân Trân, cô cười một cái rồi đem món ăn hắc ám này đổ vào thùng rác.
“Loảng xoảng.” Âm thanh này dọa cô hoảng sợ.
Ách, xem ra món gà này không chỉ cứng ở bên ngoài mà còn cứng ở bên trong nữa, nếu nướng thêm một lúc nữa không biết sẽ thành ra dạng gì nữa.
Giang Thầm nghe được âm thanh này cũng im lặng không biết nói gì.
Hồ Trân Trân cảm thấy có chút xấu hổ, bỗng nhiên Giang Thầm ngẩng đầu lên nói: “Mẹ thật giỏi!”
“Đã nấu chín tới mức không nhìn ra cánh gà nữa rồi.”
Lúc này Hồ Trân Trân thật sự cảm thấy xấu hổ, cô cười tươi rồi lấy một miếng thịt nhét vào cái miệng nhỏ của cậu.
“Tiểu Thầm này, nếu lần sau không thể khen được thì tốt nhất đừng nói nha.”
Mọi người nghe được lời này của Hồ Trân Trân liền nhịn không được mà cười phá lên, bọn họ cũng chẳng suy nghĩ gì quá nhiều mà thoải mái cười.