Viện trưởng Lâu ở đầu dây bên kia cười một tiếng: “Tiểu An con vẫn nên cẩn thận thì hơn, con cũng không cần lo đâu, lúc trời vừa mới mưa thì mẹ đã lên lầu hai rồi.”
“Con cũng phải bảo vệ cho cô Trân Trân thật tốt đấy, đừng để xảy ra sơ sót gì, tập trung làm việc cho tốt đi!”
Đã lâu rồi Lưu An không bị bà nhắc nhở nhiều như vậy, bất đắc dĩ cười.
“Mỗi ngày con đều cố gắng làm việc thật tốt mà!”
Biết được viện trưởng đã lên lầu hai nên Lưu An cũng yên tâm hơn.
Đại lộ Tây Cảnh Môn khá thấp, trại trẻ mồ côi Phúc Bảo lại còn ở phía dưới sườn núi nữa chứ.
Vào mỗi năm cứ đến mùa mưa, thì sân cô nhi viện đều ngập nước.
Khi mưa lớn nước có thể sẽ tràn vào tầng 1 đến tận mắt cá chân.
Bởi vì chuyện này nên mỗi năm đến mùa mưa, viện trưởng cũng phải dẫn lũ nhỏ lên tầng hai ở, ngay cả bánh mì và mì gói cũng phải mang theo.
Lưu An được bà nuôi lớn nên cũng chịu ảnh hưởng không ít từ bà, khi trời mưa cũng trở nên nhạy cảm hơn.
Hôm nay mưa rất to, khi hắn vừa mới lên xe thì mưa vẫn còn rất nhỏ.
Nhưng khi xe chạy được nửa đường, thì mưa càng lúc càng lớn, Lưu An phải dùng cần gạt nước để gạt hết nước đi thì mới có thể thấy được đường đi, nhưng một lúc sau nước cũng che phủ hết kính xe.
Đây không thể gọi là mưa lớn thông thường nữa rồi.
Lưu An tưởng có thể đến được sân bay rất nhanh, nhưng vì mưa quá lớn che hết tầm nhìn rồi nên chỉ có thể đi từ từ mà thôi.
Chờ Lưu An đến sân bay, thì đã là câu chuyện của nửa tiếng sau rồi.
Khi xuống xe bung ô ra, dù chiếc ô có to đến mức nào thì mưa cũng tạt ướt hết quần.
Mưa to gió lớn, ngay cả ô cũng không thể che được người.
Cho dù có lấy cái ô được đặc chế ra, thì Lưu An cũng không thể che chắn cho bà chủ và cậu chủ nhỏ không dính hạt mưa nào được.
Hồ Trân Trân cũng không tránh khỏi việc bị ướt, nhưng cũng may trên xe có giày dự phòng nên có thể thay, Hồ Trân Trân cũng không cần phải ráng mang đôi giày ướt như vậy.
“Tiểu Thầm, con có sao không?”
Hồ Trân Trân dùng khăn lau tóc cho cậu, rồi hỏi một câu.
Hôm nay mưa thật sự rất lớn, những giọt nước mưa nặng chĩu tạt vào chân của cô giống như có một tảng đá đập vào chân vậy.
Giang Thầm có dáng người nhỏ bé, mặc dù Hồ Trân Trân đã nắm tay cậu vào khoác áo mưa lên cho cậu rồi nhưng tóc cậu vẫn còn ướt, nhìn qua là biết đã bị mưa tạt vào.
Giang Thầm lắc đầu: “Con không bị mưa tạt ướt nhiều đâu.”
Tóc của cậu đã ướt hết rồi mà còn nói không bị mưa tạt nhiều đâu..
Hồ Trân Trân dở khóc dở cười, véo má cậu một cái: “Về sau mẹ không gọi con là Tiểu Thầm nữa, mẹ sẽ gọi con là ‘vịt con miệng nhỏ ương bướng’ đấy.”