Điều quan trọng nhất chính là điện đã bị cắt, thức ăn sẽ không để được lâu.
Ông chủ cửa hàng quần áo thường không thích tích trữ vật tư, trong nhà chỉ có đủ rau cho hai bữa cùng với một bao gạo.
Ông sợ ngày mai ngay cả gas cũng cắt nên đã hấp trước cả một nồi cơm trong nồi lớn, chỉ sợ cả nhà không có gì để ăn.
Người hàng xóm trước khi chuyển lên tầng hai cũng đã chuyển hết mọi thứ có thể ăn được lên.
Ông chủ cửa hàng quần áo thấy ngủ ngoài hành lang không ổn lắm, nên mời họ vào trong phòng khách nhà ông ngủ, người nhà kia cũng biết nhà ông thiếu nước nên đặc biệt đưa cho họ hai chai nước đóng chai.
Nhưng dù sao một nhóm người mắc kẹt trong tòa nhà cũng chỉ như giọt nước trong xô.
Khi nào vật tư cứu viện mới được vận chuyển đến?
Ông chủ cửa hàng quần áo vẫn có thể lên mạng, xem bình luận của mọi người trên Internet, có thể thấy các xe tải chở vật tư từ bốn phương đang tiến về thành phố H.
Nhưng ông không biết liệu mình có thể trụ được đến thời điểm vật tư được phân phát đến hay không.
Khi con người gặp khó khăn, họ không thể tránh khỏi tâm trạng lo lắng.
Đặc biệt là khi mất điện, điện thoại di động của ông chỉ còn một nửa pin, mỗi đêm ông chỉ dám bật lên một chút, để tránh mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Đêm hôm sau, trời vẫn mưa.
Chủ cửa hàng quần áo nhấn mở nút nguồn, muốn xem tình hình bên ngoài như thế nào.
Vừa mở weibo ra, trái tim ông dường như đã bị những thảm họa tràn ngập màn hình bóp nghẹt.
Thị trấn Bích Thủy vẫn là nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất, một người mẹ đã lên mạng cầu cứu, điện nước bị cắt, nhà không còn thức ăn, cả nhà phải chịu đói.
Đôi mắt của ông chủ cửa hàng quần áo bắt đầu ẩm ướt, mũi có hơi cay cay khi nhìn thấy cảnh như vậy.
“Trời ơi, khi nào ông mới ngừng mưa đây?”
Ông mắng một câu, lại không giấu được sự yếu đuối, vùi đầu vào trong chăn, có chút nghẹn ngào.
Vợ ông nghe thấy được, chỉ biết lặng lẽ vỗ nhẹ ở bên ngoài chăn để an ủi ông.
"Mọi chuyện sẽ sớm qua thôi.”
Nếu không có ai an ủi, ông có thể sẽ bị nghẹn mà qua đời mất.
Người ta sợ nhất là khi không có ai để dựa dẫm, sau khi nghe vợ nói lời này, ông chủ quán đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc, nhưng vẫn cố gắng hết sức để không khóc.
Tuy nhiên, giọng mũi mạnh mẽ đã vạch trần ông.
“Ngày mai nếu trộn chút dưa chua với cơm trong nồi thì vẫn có thể ăn. Nếu chúng ta kiên trì thì vẫn có thể vượt qua được.”
"Đừng lo lắng." Vợ ông chủ nhỏ giọng nói một câu: "Ông đừng sợ, tôi còn lén giấu một gói bánh quy đây rồi."