Nghe được sự quan tâm của anh ấy, người đàn ông cười khúc khích.
"Yên tâm nghỉ ngơi đi, cô Hồ dựng các cứ điểm ở xung quanh vùng ngập lụt, cậu có thể về ngủ một giấc, tối nay tôi vẫn đợi cậu tới đổi ca đấy!"
Nói xong, không đợi Bạch Hữu trả lời, hắn tự cảm thán một câu.
“Cô Hồ hào phóng thật đấy, cho chúng ta đi giao hàng mà còn trả tiền gấp ba, đã thế còn cung cấp chỗ ăn ở nữa.”
Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ thì nặng nề, hắn bước lên chiếc bè tre rồi bắt đầu vận chuyển chuyến vật tư tiếp theo.
Bạch Hữu nằm bất động, cuối cùng hít một hơi: “Ai nói không phải vậy? Lương cao như vậy, đừng nói là cứu trợ thiên tai, cho dù cô Hồ có bảo tôi đi đào phân người, tôi cũng nguyện ý làm.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa.”
Người đồng nghiệp mỉm cười với anh ấy, chuyển hết vật tư lên bè, cầm sào tre rồi lên đường.
Bạch Hữu khó có thể mở mắt, trước khi buồn ngủ đến mức suýt ngủ quên, anh ấy miễn cưỡng đứng dậy, nhờ tài xế xe tải chở mình đến trạm dừng nghỉ ngơi.
Vừa đến nơi, lễ tân lập tức đưa chìa khóa cho anh.
"201, đi thẳng rẽ trái là tới đó, nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Bạch Hữu còn chưa mở miệng, cũng đã được sắp xếp thỏa đáng.
Anh ấy không lập tức làm theo chỉ dẫn của lễ tân, mà đứng ở đó, có chút gượng ngùng hỏi.
“Ọc ọc.”
"Nhà ăn ở đâu vậy?"
Bụng vang lên tiếng không đúng lúc, Bạch Hữu lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Lễ tân nhẹ nhàng mỉm cười: “Đi về phía trước rồi rẽ trái là đến nhà ăn, cô Hồ đã nói rồi, nhà ăn sẽ phục vụ 24/24."
"Cảm ơn cô."
Bạch Hữu có chút xấu hổ rời đi, trực tiếp quẹo vào nhà ăn, chuẩn bị ăn uống no nê rồi ngủ cả ngày.
Bây giờ là sáng sớm, theo bình thường bữa sáng nên ăn cháo cùng bánh bao.
Nếu có thể có thêm ít dưa chua và trứng cũng coi như hào phóng lắm rồi.
Bạch Hữu đã quen rồi, anh ấy cũng không mong được ăn đồ ăn ngon, anh ấy chỉ muốn ăn đủ rồi ngủ một giấc thật đã.
Đôi mắt anh ấy buồn ngủ đến nỗi dường như không thể mở ra được, anh ấy khép hờ mắt đi vào nhà ăn, tìm một chỗ ngẫu nhiên ngồi xuống.
Nửa phút sau, mũi Bạch Hữu đã tỉnh dậy trước đôi mắt.
"Mùi gì thế? Thơm quá..."
Anh ấy lẩm bẩm, mở mắt ra, dụi mắt vài lần.
Khi Bạch Hữu nhìn rõ ràng đồ ăn mới vừa được bưng ra trong khu buffet, Bạch Hữu không nhịn được lại dụi dụi mắt thêm vài lần nữa: "Mình đang nằm mơ à?"
Nhân viên phục vụ bên cạnh đã quan sát anh ấy rất lâu, liền mỉm cười khi nhìn thấy điều này.
"Thưa anh, anh không có nằm mơ."
Bạch Hữu bị giọng nói của người phục vụ làm cho giật mình mà nuốt khan: “Ồ.”
Sau cái giật mình này, cuối cùng anh ấy cũng tỉnh hẳn, cũng thấy rõ ràng tình hình hiện tại.