Anh là người thô lỗ, nếu thật sự có người phục vụ mình thì hắn không thể ăn ngon được.
Ngay sau đó có một người đồng nghiệp im hơi lặng tiếng đi lấy thức ăn.
Nhìn qua thì có vẻ người đồng nghiệp này cũng mới biết không tốn tiền nên mới ra quầy “gắp” thêm.
Chỉ là…chỉ là sao anh ta lại “gắp” hết nửa số thịt viên trong khay???
Sau đó mọi người cũng đua nhau đi “gắp” thêm, Bạch Hữu thấy vậy cũng chưa kịp trả lời nhân viên mà nhanh chóng bưng chén đĩa lên, gia nhập cuộc chiến ăn uống này.
Vốn dĩ món cơm chiên trứng là món ăn tiêu thụ nhanh nhất, khi đầu bếp trưởng nhìn thấy tình hình này liền bắt đầu chuẩn bị thêm cơm chiên trứng.
Sau khi biết tất cả các món khác cũng có thể ăn được, nhóm người dựa vào sức để ăn này đã thực sự thể hiện được thực lực của mình.
Khi đầu bếp bưng nồi cơm ra ngoài quầy để vào khay, ông ta ngạc nhiên khi thấy khu vực hải sản, thịt, … vốn đầy ắp giờ đã chỉ là những chiếc đĩa trống.
Thậm chí, một nồi móng heo lớn cũng bị đám người này múc hết, chỉ còn lại một chiếc nồi trống rỗng và một ít nước hầm lẻ loi.
Điều này khiến đầu bếp rất lo lắng.
Cô Hồ thuê ông ta chính là đã nhìn trúng năng lực của ông ta.
Người ta đã nói rằng những người làm việc chăm chỉ này phải được no bụng, để họ ăn uống thoải mái.
Đây mới chỉ là ngày đầu tiên, mà thức ăn đã gần hết rồi, thế này có vẻ không ổn.
Đầu bếp cũng đã ngoài bốn mươi, có một học trò trẻ tuổi, dưới tình thế cấp bách, ông ta lại xắn tay áo lao vào bếp.
“Tiểu Oa, nhanh cho năm cái chân giò vào nồi áp suất để hầm!”
Khi đầu bếp đang nói, Bạch Hữu cũng đang ở cạnh đấy.
Nhưng Bạch Hữu hoàn toàn không nghe thấy ông ta nói gì, chỉ chuyên tâm vào ăn uống.
Trên đời này làm sao lại có món ăn ngon như vậy…!
Thỉnh thoảng hắn phân tâm cảm thán trong lòng, lại nhanh chóng chìm vào niềm vui ăn uống.
Sau khi ăn no, Bạch Hữu ngồi trên ghế choáng váng hồi lâu, mới nhớ ra hiếm có cơ hội được ăn ngon như vậy, nên chụp vài tấm ảnh.
May mắn thay, người đồng nghiệp bên cạnh cũng đã chụp ảnh lại, sau khi nói vài câu, liền gửi ảnh cho hắn luôn.
Bạch Hữu cùng anh ta nói chuyện hồi lâu mới biết anh ta là người địa phương, cảm thán cuộc sống thật không dễ dàng.
Sau khi quay về phòng nghỉ, hắn càng buồn ngủ hơn, nhưng ký ức về lần đầu tiên ăn một bữa thịnh soạn như vậy thật đáng nhớ, trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn vẫn cố gắng tỉnh táo đăng một bài viết lên WeChat Moments.
[Bạch Hữu: Tôi đến thành phố H làm việc, lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm vui khi làm việc cho một người giàu có! Không hổ danh là chị Hồ!]
Một câu nói đơn giản, kèm theo hình ảnh món ăn mà đồng nghiệp vừa gửi cho hắn.