“Đúng vậy, chúng ta xuất phát thôi.”
Video ở trong hotsearch tự động xuất hiện, trên màn hình liền thấy được khuôn mặt của một người dì.
“Lúc cô Trân Trân đề xuất kế hoạch này, tôi liền báo danh tham gia ngay lập tức, lớn từng tuổi này rồi tôi còn chưa đóng góp gì được cho xã hội cả.”
Đây hình như là dì mà cô thấy đang ngồi trên bè trúc đưa cơm đến cho mọi người thì phải.
Xem xong, Giả Đào Đào cũng đã biết được họ là ai.
Họ chính là những người trên bè trúc phụ trách việc đưa cơm đến từng khu dân cư đây mà.
Từ sáng sớm, năm trăm người mỗi người có một chiếc bè riêng lên đường xuất phát.
Hình ảnh như vậy không có nhiều, nên làm cho thân ảnh của năm trăm người bước lên bè trúc và đi này rất oai phong.
“Có thể đưa đến cho mọi người những phần ăn nóng hổi như vậy chúng tôi cũng rất vui, chúng tôi là những chủ quầy hàng buôn bán đã lâu năm rồi, ngoại trừ việc làm ăn buôn bán ra chúng tôi còn muốn đóng góp gì đó cho xã hội này nữa.”
“Hồ tổng đã cho chúng tôi được làm một điều ý nghĩa như vậy.”
“Không vất vả lắm đâu chúng tôi đã làm quen rồi, lúc buôn bán chúng tôi cũng thường xuyên thức khuya dậy sớm như vậy mà.”
“Thôi, đến lượt tôi rồi, mọi người phỏng vấn người khác đi nha, tôi đi trước đây.”
Dì đang được phỏng vấn bước lên thuyền, thấy camera vẫn chĩa về phía mình thì vẫy tay chào.
Bè tre của dì ấy tiến lên phía trước, những bè tre khác cũng nối đuôi theo sau đi đến từng khu dân cư.
Không biết từ khi nào mà Giả Đào Đào đã bị những hình ảnh này làm cho cảm động.
Cô hít mũi vài cái rồi nhanh chóng nhấn vào khu bình luận, khi nhìn thấy bình luận đầu tiên sự xúc động đang dâng trào trong cô liền quay ngược trở vào.
[Tôi được lên TV này! Ha ha ha ha, tôi được lên TV rồi!]
Xem ra chủ bình luận này đang rất vui vẻ thì phải.
Cô mỉm cười, rồi tiếp tục lướt xuống đọc những bình luận ở dưới.
[Sau khi trải qua chuyện này, tôi thề, tôi sẽ không bao giờ lãng phí đồ ăn nữa.]
[Có trời mới biết mấy ngày hôm nay tôi khổ sở như thế nào thôi, bây giờ tôi chỉ muốn đi dạo một vòng những tiệm đồ ăn ở dưới phố rồi mua hết đồ ăn về thôi.]
[Nhóm chủ quán này cũng vì lòng tốt vì nhân dân mà tham gia cứu trợ, quả nhiên tôi có thể tin tưởng vào tinh thần dân tộc của đất nước ta mà!]
[Dì đã bốn mươi tuổi rồi mà vẫn cố gắng làm việc tốt đóng góp cho xã hội, tôi mới hai mươi mà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này! Tương lai tôi cũng muốn tham gia vào việc cứu trợ như vậy!]
Giả Đào Đào đọc được bình luận này liền thấy cảm động.
Cô thút thít một chút còn chưa kịp khóc, thì nghe dì chủ nhà lầu dưới gọi: “Tiểu Đào, cháu mau đi xuống dưới nhận cơm nè!”
Những lời này liền trực tiếp làm cho cảm xúc của cô bình tĩnh lại.
Giả Đào Đào lập tức bò dậy: “Dạ cháu tới liền, cháu muốn một phần cơm cà ri thịt bò!”
Cô còn tiện tay bình luận.
[Tôi cũng phải cảm ơn chị Hồ, thời điểm khó khăn như vậy mà cô ấy có thể đưa đến năm trăm người chỉ vì đưa cơm cho chúng ta, đến mẹ tôi cũng chưa tốt vậy đâu!]
Hai phút sau, Giả Đào Đào đang tận hưởng mỹ vị nhân gian lại bình luận thêm một câu.
[Cơm cà ri ngon quá đi mất!]