Hồ tổng, Ảnh Thị Giang Hồ sao, hai cái tên này Lôi Đào cũng chưa từng nghe qua, nên nhất thời hắn ta không phản ứng kịp, hắn ta còn nghi ngờ Trịnh Hưng đang lừa mình.
Rốt cuộc Trịnh Hưng cũng chỉ là người làm công cho đoàn làm phim, sao anh ta lại đột nhiên quen biết mấy lãnh đạo cấp cao được chứ, nghe qua liền biết là giả rồi.
“Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ.”
Lôi Đào đang đi nhờ xe nên cũng ngại chất vấn anh ta, nên chỉ có thể lạnh lùng trả lời một câu này mà thôi.
Trịnh Hưng cũng không để bụng, cười ha ha rồi muốn kết bạn Wechat với hắn ta.
“Nếu anh có ý định thì cứ liên hệ với tôi là được rồi, làm việc cho Hồ tổng còn thoải mái hơn việc làm công ở đây nữa đấy, anh nhìn tôi đi tôi đang làm cho Hồ tổng nên hiện tại rất thoải mái luôn”
Anh ta vừa nói xong.
Thì Lôi Đào liền nghĩ chắc chắn anh ta đang có âm mưu gì đó.
Cho dù anh ta có thoải mái thế nào thì cũng chỉ là một nhân viên làm công bình thường thôi.
Hơn nữa anh ta nói là làm việc cho Hồ tổng mà cả ngày vẫn cứ ở lì đoàn làm phim này thì có thể thấy vị Hồ tổng này trả lương cho anh ta quá thấp nên anh ta mới phải đi làm ở đây.
Nếu không thì tại sao anh ta lại đi tìm việc để làm thêm cơ chứ.
Lôi Đào suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng chẳng nói lời nào với Trịnh Hưng, mà cứ im lặng mãi cho đến khi tới nơi.
“Cảm ơn, tôi đã chuyển cho cậu bốn mươi tệ rồi.”
Nói xong, hắn ta liền xuống xe rời đi.
Trên xe Trịnh hưng nhướng mày, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Hắn ta cũng biết lễ nghĩa ấy chứ.”
Nhưng Lôi Đào đã đi xa rồi nên không nghe thấy những lời này.
Hắn ta lấy tiền ra đứng trước cửa nhà nửa ngày, cuối cùng nắm chặt 2000 tệ trong tay rồi đi vào cửa.
Ở trong nhà Nhã Nhã đang nấu ăn trong phòng bếp, thấy hắn ta về liền chạy ra.
“Đào Đào, không phải anh nói tháng sau mới trở về hay sao?”
Cô ấy vừa nói xong thì thấy trên tay Lôi Đào đang cầm hai nghìn tệ, trong nháy mắt liền hiểu mọi chuyện.
Lại bị đuổi nữa rồi.
Những năm gần đây, việc này đã xảy ra nhiều lần rồi.
Tôn Nhã Nhã bất đắc dĩ cười một chút, chứ cũng không trách gì hắn ta cả: ”Sao anh không gọi điện cho em sớm một chút, nếu biết thì em đã nấu sớm hơn, để anh vừa về nhà liền có cơm ăn rồi.”
Lôi Đào ngồi trên bàn ăn, đầu đau như búa bổ.
Cho dù hắn ta bị mọi người mắng như thế nào thì cũng sẽ hiên ngang thẳng lưng, nhưng chỉ khi đối mặt với Nhã Nhã thì hắn ta không có dũng khí đó.
“Nhã Nhã, anh……”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Nhã Nhã ngắt lời.
Tôn Nhã Nhã nhanh tay lấy những tờ tiền đáng thương đang bị anh ta vò nát: “Không phải khi kết hôn chúng ta đã nói rõ rồi sao, tiền sẽ do em quản lý anh đừng hòng mà giấu quỹ đen sau lưng em.”
Lúc này trên mặt Lôi Đào mới hiện lên một nụ cười: “Anh không có ý đó.”
Nhưng nụ cười này nhanh chóng biến thành một nụ cười chua xót.
“Anh chờ chút em đi chuẩn bị đồ ăn một lát nữa là xong ngay, để em đi làm thêm bánh trứng với chân giò hun khói.”
Tôn Nhã Nhã quay lại vào phòng bếp, để một mình Lôi Đào ngồi ở bàn ăn với cảm giác hụt hẫng khó tả.
Thà rằng Nhã Nhã cứ mắng hắn vài câu đi.