Nhưng đời vốn có câu "nếu bạn cảm thấy buồn ngủ, sẽ có người đưa cho bạn một chiếc gối."
Vậy nên không lâu sau khi Hồ Trân Trân nghĩ về điều này, cô nhận được cuộc gọi từ một số lạ.
"Xin chào, đây có phải là số của Hồ tổng không?"
Cô nheo mắt và suy nghĩ vài giây trước khi nhớ ra chủ nhân của giọng nói có phần quen thuộc này là ai.
"Phải, là tôi còn anh là ai?"
"Cô Hồ, tôi là Phùng Dương, cô còn nhớ tôi chứ?"
Ồ, thì ra là Phùng đổng.
Hồ Trân Trân cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cô không mấy thân thiết với Phùng đổng, từ sau khi tham gia cuộc đấu giá từ thiện, hai người họ đã không còn gặp lại nhau trong mối quan hệ không mấy tốt đẹp.
Thế tại sao bây giờ Phùng đổng lại chủ động gọi điện cho cô?
"Đương nhiên là nhớ rồi, Phùng đổng, anh gọi cho tôi có việc gì sao?"
Phùng Dương ở đầu bên kia điện thoại hơi căng thẳng, vội vàng nhìn ông nội bên cạnh.
Anh ta cảm thấy rất khó hiểu, tại sao mỗi lần nói chuyện với cô, cô đều đi thẳng vào vấn đề, không thể xã giao vài câu được sao?
Ông cụ Phùng mấp máy khóe miệng: “Chân thành."
Phùng Dương gật đầu hiểu ý và nói: "Chuyện là tôi có một công ty săn người. Hôm nay tôi gọi điện vì nghe nói cô Hồ đang tìm kiếm người nên tôi muốn hỏi thăm tình hình của cô thôi."
Hóa ra công ty săn người đó thực sự thuộc về anh ta.
Hồ Trân Trân hơi ngạc nhiên.
“Hóa ra đó là công ty của Phùng đổng sao, vậy tôi phải cần anh giúp đỡ nhiều rồi.”
Hồ Trân Trân khách khí nói, nhưng không ngờ Phùng Dương lại nhận lời giúp cô.
Hai người cũng không phải bạn bè, cũng chỉ quen biết xã giao, thậm chí không nói chuyện với nhau mấy câu, anh ta cũng không có lý do gì phải chủ động giúp đỡ cô.
Hồ Trân Trân vừa mới suy nghĩ đến điều này thì nghe thấy Phùng đổng ở đầu dây bên kia nói: "Cô Hồ, cô đang tìm CEO phải không? Nhân tài trong giới giải trí hiện nay rất khó tìm. Nếu cô không phiền, tôi giới thiệu cho cô một người nhé?"
Anh ta hiện tại là đang muốn giới thiệu người cho cô.
Hồ Trân Trân hơi nhướng mày, thắc mắc không biết trong hồ lô bảo bối của Phùng Dương rốt cuộc bán những loại cao lương thần dược gì.
“Đương nhiên là được, nếu Phùng đổng biết người nào thì cứ giới thiệu cho tôi.”
Hồ Trân Trân lo lắng, cô không biết người do Phùng Dương giới thiệu có dùng được hay không.
Dù sao người được tuyển dụng cũng sẽ đảm nhiệm vị trí giám đốc sản xuất, nếu một người giữ chức cao như vậy mà được người khác phái vào thì..., nghĩ đến lại cô lại cảm thấy bất an.
"Cô Hồ hình như cô có hiểu lầm gì rồi, thật ra tôi cũng không biết người này, chỉ là tình cờ thấy hắn ta thích hợp, nên tôi mới giới thiệu hắn ta cho cô."
Lời nói của Phùng Dương đột nhiên khơi dậy sự tò mò của Hồ Trân Trân.
Anh ta thậm chí còn không biết người đó, vậy tại sao anh ta lại giới thiệu cho cô, và liệu người đó mà anh ta giới thiệu có đáng tin cậy không?