Nhưng điều này cũng đủ khiến Khưu Thiếu Thiên càng sinh thêm lòng cảnh giác.
Nếu thật sự phải vào tù, chưa kể đến giấc mơ kiếm tiền, có lẽ phần đời còn lại của hắn ta sẽ bị mắc kẹt mãi trong đó.
Khi Phùng Dương nhắc đến yêu cầu này, anh ta không khỏi chặc lưỡi và thở dài.
"Đó là lý do tại sao tôi mới gọi điện cho cô Hồ. Vì đưa ra yêu cầu như thế, hắn ta chắc sẽ dành phần đời còn lại của mình để rửa bát trong nhà hàng mất."
Phùng đổng nói chuyện hồi lâu, tâm tình bất giác thả lỏng.
Lão Phùng ngồi bên cạnh nghe được lời anh ta nói thì không khỏi vỗ lưng nhắc nhở.
Phùng Dương biết mình đã phạm sai lầm và nhanh chóng nói lại để sửa lỗi.
"Cô Hồ, tôi chỉ biết có vậy thôi, chỉ là muốn giới thiệu một chút với cô thôi. Nếu cô muốn liên lạc với hắn ta, tôi có thể gửi thông tin liên lạc qua cho cô."
"Và dĩ nhiên, nếu như cô không có hứng thú với anh ta, cô cứ coi như hôm nay tôi chưa nói gì."
Hồ Trân Trân nghe thấy tiếng sột soạt ở đầu dây bên kia điện thoại thì cười cong môi.
Chẳng trách hôm nay Phùng đổng lại nói chuyện khách sáo như vậy, hình như có chuyên gia nào đó cho anh ta một lời khuyên, rõ là muốn bán cho cô món hời để âm thầm tiếp cận cô.
Sau khi hiểu được điều này, Hồ Trân Trân cảm thấy nhẹ nhõm.
"Vậy thì cảm ơn Phùng đổng. Anh gửi thông tin liên lạc người đó cho tôi, còn về việc tôi có thuê anh ta hay không thì tôi còn phải cân nhắc lại."
Bên kia thì Phùng Dương đang vui mừng khôn xiết, thở phào nhẹ nhõm.
"Không có gì đâu cô Hồ, tôi cúp máy trước đây."
Sau khi cúp điện thoại, anh ta không khỏi khoe với ông nội.
"Thấy cháu thế nào? Cháu đã nói với ông rằng cuộc điện thoại này sẽ không vấn đề gì vậy mà ông vẫn không tin."
Không biết anh ta thừa hưởng dáng vẻ muốn bị đánh này là của ai nữa, chỉ cần nhìn thấy đứa cháu đã khiến ông cụ Phùng đau đầu.
"Nếu Hồ Trân Trân không nhìn thấu động cơ của cháu từ đầu, cháu sẽ cho rằng sự tình có thể thuận lợi như vậy sao?"
Ông cụ Phùng nhấp một ngụm trà, nói: “Thằng cháu ngốc này, người ta đây là biết cháu muốn tạo quan hệ gần gũi, mới cho cháu mặt mũi.”
Phùng Dương thực sự không chú ý đến điều đó, nghe được kết luận khẳng định của ông nội, anh ta lại cười rồi nói: "Đạt được mục đích là đủ rồi. Dù sao thì ông cũng chỉ để cháu làm thân với cô ấy thôi."
Ông cụ Phùng cũng không phản bác câu nói này mà chỉ cười nhìn anh ta.
Mỗi người đều có phúc phận riêng, người ngốc có phúc của người ngốc, đôi khi ngốc một chút cũng không phải là điều xấu.