Câu trả lời cho chuyện này cũng rất rõ ràng, lúc bộ phim Quả Táo Xanh này công chiếu thì có doanh thu phòng vé cực kỳ tệ.
Khu bình luận tràn ngập những lời mắng mỏ của khán giả dành cho đạo diễn, diễn viên ngay cả nhà đầu tư họ cũng mắng nốt, tất cả nhân viên trong đoàn phim ai ai cũng bị mắng.
Cũng do bộ phim này nên Lộ Dã mới chán nản rồi tức giận đổi sang làm đạo diễn quay quảng cáo.
Lý Dương chính là một trong những diễn viên phụ của bộ phim đó, cậu ta đóng vai một linh hồn biến thành một quái vật, đến bây giờ chính cậu ta còn không dám xem lại lịch sử đen tối của mình luôn mà.
Khi nổi tiếng hơn một chút cậu ta đăng những bức ảnh của mình lên Weibo để cho mọi người thấy được dáng vẻ đẹp trai của mình, vốn tưởng rằng ở dưới phần bình luận sẽ có rất nhiều người khen mình đẹp trai nhưng không ngờ tất cả mọi người đều chỉ nhớ đến lịch sử đen tối đó.
Cũng chính vì điều này mà danh xưng Lý Dương soái khí ngút trời không bao giờ nổi lên được, nhưng danh xưng nam minh tinh hài hước nhất đã nổi tiếng khắp mọi nơi làm cho cậu ta không muốn thừa nhận cũng không được.
“À bộ phim Quả Táo Xanh sao!” Hồ Trân Trân cười một tiếng: “Bộ phim đó quả thật là một tác phẩm kinh điển của đạo diễn Lộ mà.”
Những nam diễn viên bước ra từ bộ phim đó, có thể có được độ nổi tiếng như bây giờ cũng không quá dễ dàng mà.
Trong lòng Hồ Trân Trân thương cảm cho cậu ta vài giây, nhưng ngay sau đó cũng quên mất rồi quay đầu đi theo nhân viên công tác đến chỗ ngồi của mình.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu cũng giống như bao lễ trao giải khác, cũng sẽ cho mấy vị lãnh đạo cấp cao và chủ công ty có cơ hội được phát biểu.
Nhóm các vị lãnh đạo cấp cao này luôn thích được trò chuyện nên ban tổ chức đã sắp xếp cho họ ngồi chung một chỗ, họ luôn nói về những dự án sẽ làm trong năm sau rồi tranh thủ móc nối thêm mấy mối quan hệ mới.
Và đương nhiên những người ngồi bên cạnh có lắng nghe hay không thì họ cũng mặc kệ.
Những người có thể ngồi ở đây, nếu không phải là những minh tinh tuyến một thì cũng là các chủ công ty giải trí lớn cùng với những vị giám đốc quyền lực.
Mỗi người đều có năng lực kiếm tiền rất giỏi, nhưng họ nói chuyện khá dài dòng lê thê nên chẳng ai thèm nghe cả.
Nhưng mọi người vẫn sẵn lòng đến đây.
Chỉ cần có tấm vé mời đến sự kiện này thôi thì cũng đủ để đem đi khoe khắp mọi nơi rồi.
Và các minh tinh cũng giống như vậy.
Vào mỗi năm buổi tiệc này là một sự kiện rất lớn, những minh tinh có được vé mời của sự kiện này cũng rất vui vẻ chuẩn bị thật kĩ càng để tham dự, đã vậy còn chuẩn bị lên vài bài dập những đối thủ của họ nữa.
Nếu những minh tinh không có được tấm vé này thì họ cũng chẳng dám làm gì cả vì họ sợ bị cười nhạo mà thôi.
[Ngay cả tấm vé mời của sự kiện này cũng không có được, mà còn dám nhận mình là người nổi tiếng hay sao!]
[Cười chết tôi mất, mấy vị tự nhận là đỉnh lưu đâu hết rồi, xin hỏi mấy người đã bước được một chân vào sự kiện này hay chưa?]
Cứ như thế mỗi năm lại liên tục lặp lại như thế, cũng có không ít minh tinh kém nổi nhân lúc này tranh thủ bán thảm cọ nhiệt để tăng độ nổi tiếng cho mình.
Bởi vì ở giới giải trí, nổi tiếng bằng sandal cũng chính là một cách để gia tăng độ nổi tiếng, chỉ cần có thể cọ nhiệt làm cho mọi người chú ý, thì cho dù có bị mắng thảm đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng có nhiều minh tinh tình nguyện làm việc này.
Trần Chi có lòng dạ hẹp hòi, điều này những người trong giới đều biết rất rõ.
Nhưng sự kiện này do cô ta tổ chức quả thành công nên ai cũng không muốn đắc tội cô ta cả, nếu không họ sẽ bị mất tấm vé tham dự sự kiện vào tay một người khác.
Hồ Trân Trân được sắp xếp ngồi ngay hàng đầu tiên.
Dù cô chỉ mới thành lập công ty Ảnh Thị Giang Hồ, cũng chưa có một tác phẩm nổi tiếng nào, nhưng dựa vào sự giàu có và độ nổi tiếng của bản thân mình thì cũng đủ để cô ngồi vào vị trí đầu tiên.
Người ngồi ở bên phải cô là người cô rất quen thuộc.
Vừa mới ngồi xuống thì Hướng Vi đã nói mấy lời trêu chọc.
“Như thế nào? Bất ngờ khi tôi xuất hiện ở đây à?”
Đúng là có chút kinh ngạc nên Hồ Trân Trân gật đầu: “Tập đoàn Hướng Thị cũng làm nhiều lĩnh vực quá ha.”
Hướng Vi nhường mày: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói tôi sao, tôi đây chỉ là tay ngang mà thôi nên chỉ lựa chọn vài lĩnh vực phổ biến mà thôi. Ngoại trừ công việc kinh doanh ra thì tôi chỉ đầu tư vào vài hạng mục trong giới giải trí, cậu mới là người làm nhiều lĩnh vực đấy.”
Từ thực phẩm rồi đến phố ẩm thực, gần đây nhất còn có công viên giải trí Lâu Đài Chó nổi danh khắp nơi nữa chứ, bây giờ lại còn mở thêm công ty giải trí, Hồ Trân Trân đã đầu tư nhiều như vậy mà còn dám chối sao.
Lúc cô ấy nói câu này Hồ Trân Trân mới ý thức được điều đó, nên cười bất lực.
“Không còn cách nào khác, tôi đây cũng chỉ là bị ép thôi mà.”
“Sao chứ? Có người ép cậu ở mỗi lĩnh vực đều phải leo lên được vị trí đứng đầu luôn sao?”
Hướng Vi nói với giọng điệu cời cợt nên Hồ Trân Trân cũng đáp lại cô ấy bằng giọng điệu ấy.
“Chứ còn sao nữa, mỗi ngày Vượng Tài nhà tôi đều la hét inh ỏi, nói muốn tôi đá sân qua lĩnh vực sản xuất đồ ăn cho cún cưng nữa đó, để về sau mỗi ngày có thể cho nó ăn thức ăn cho chó ngon nhất.”
“Vậy mà cậu cũng nói được hả.”
Tuy ngoài miệng Hướng Vi nói cô như vậy nhưng cô ấy lại nở nụ cười thật tươi.
Trong tình huống như thế này không dễ gặp được người bạn thật sự có thể nói chuyện đùa giỡn với nhau như vậy.
Cũng không có ai làm phiền họ, nên hai người cứ liên tục tán gẫu với nhau cho qua khoảng thời gian buồn chán này.