Đột nhiên lại xuất hiện một người chủ công ty giải trí không tuân theo lẽ thường như Hồ Trân Trân thì đương nhiên họ cũng phải vì tương lai của mình mà suy xét một chút.
Trong số những người mới nổi lên năm nay, Lý Dương chính là người kém tiếng nhất.
Nhưng bởi vì vừa rồi cậu ta đi vào cùng với Hồ Trân Trân nên cũng có không ít người thấy Lý Dương trò chuyện với cô vài câu, thế nên mọi người xung quanh nhìn cậu ta giống như một miếng bánh nóng hổi.
“Lý Dương, cậu quen biết vị Hồ tổng này sao? Có thể giới thiệu với tôi một chút được không?”
Đây là nói thẳng ra muốn cậu ta giới thiệu đây mà.
“Lý Dương đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hay là lát nữa sau khi kết thúc chúng ta đi ăn một bữa đi, thuận tiện tâm sự về những chuyện gần đây một chút.”
Đây là đã tính toán từng đường đi nước bước rồi nên mới muốn tạo dựng quan hệ với Lý Dương đây mà.
“Lý Dương, có phải cậu chuẩn bị đầu quân vào Ảnh Thị Giang Hồ không? Đến lúc đó cậu cũng đừng quên chúng tôi nha, nhớ kể cho chúng tôi biết công ty đấy như thế nào đó.”
Trong lời nói còn cố ý xúi giục cậu ta đầu quân cho công ty khác nữa chứ.
Lý Dương cảm thấy rất oan uổng, dù sao cậu ta cũng chỉ mới làm quen được với Hồ tổng, muốn nhân cơ hội này giành được một chút thiện cảm từ Hồ Trân Trân để lấy được một ít tài nguyên thôi, nhưng không hiểu sao đột nhiên mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Ông chủ của cậu ta vẫn còn ngồi phía trước đấy, nếu lỡ ông ta nghe thấy được thì sau này rất khó nói.
Cho dù cậu ta không có ý định nhảy qua công ty khác, nhưng mọi người đã nói vậy rồi thì bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch hết nỗi oan này.
Lý Dương cười khổ không nói nên lời nhưng khi đối mặt với mọi người, cậu ta chỉ có thể nở một nụ cười qua loa lấy lệ.
Hầu hết ở đây đều là những vị tiền bối có độ nổi tiếng khá vững vàng, đa số họ đều có sự ràng buộc lợi ích với công ty từ rất lâu rồi, cho dù có muốn đi ăn máng khác đi chăng nữa thì cũng không dễ dàng cho lắm.
Đối diện với lời nói của Hồ Trân Trân thì họ cũng xem như một trò đùa mà thôi.
Trong buổi tiệc này lời nói của Hồ Trân Trân chỉ tạo ra những đợt sóng nhỏ mà thôi, nếu nói có bao nhiêu người đã thật sự bị cô lay động thì số lượng người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Xôn xao bàn tán cũng chỉ được một lúc, rồi khi các ông chủ cùng các vị lãnh đạo khác lên phát biểu thì cũng nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có.
Bây giờ tâm trạng lo lắng của Trần Chi mới thật sự bình tĩnh trở lại.
Nếu nhờ những lời nói này của Hồ Trân Trân mà làm cho mọi người càng xem trọng cô hơn, thì Trần Chi mới cảm thấy khó chịu.
Cô ta rất hiểu ẩn ý trong bài phát biểu này của Hồ Trân Trân.
Chính là sự tôn trọng dành cho những người khác làm trong ngành này.