Điều này đã dọa cho Hồ Trân Trân hoảng sợ.
Không phải chứ đang nói chuyện rất vui vẻ mà, sao cứ nói mấy lời cảm ơn rồi ăn năn đó vậy, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?
Nếu muốn thay đổi thì không phải tốt nhất nên cố gắng trau dồi kỹ năng diễn xuất hay sao? Nói vậy rồi mà sao vẫn còn khóc vậy chứ?
Hồ Trân Trân nghe thấy tiếng nức nở cậu ta thì da đầu có hơi tê dại, cô liền nhanh chóng ngăn lại ngay lập tức: “Cậu đừng có mà khóc, không khéo mọi người lại tưởng tôi đang bắt nạt cậu đấy.”
Vốn dĩ Lý Dương quản lý hình tượng của mình không tệ lắm nhưng lúc này đây cậu ta không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Nghe được những lời này của Hồ Trân Trân cậu ta liền dở khóc dở cười.
“Hồ tổng, cô cứ yên tâm tôi nhất định sẽ không khóc đâu.”
Có sự bảo đảm của cậu ta nhưng Hồ Trân Trân cũng không thể buông tay rồi rời đi ngay được.
Cũng hơi ngại khi phải kết thúc điệu nhảy này giữa chừng.
“Không sao đâu cậu vẫn còn trẻ, nếu muốn chuyển từ phái lưu lượng qua phái thực lực vẫn còn kịp mà.”
Hồ Trân Trân an ủi cậu ta một câu để tránh cậu ta đem mấy chuyện này để trong lòng.
Vừa nói ánh mắt của cô vẫn luôn hướng về phía Trần Chi.
Nhưng khi Lý Dương nghe được những lời này, cậu ta còn cho rằng cô đang ẩn ý nói với cậu ta rằng muốn cậu ta gia nhập Ảnh Thị Giang Hồ nên càng cảm động hơn.
“Hồ tổng, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!”
“Tôi muốn dùng chính thực lực của mình để bước chân vào Ảnh Thị Giang Hồ!”
Nghe xong lời này Hồ Trân Trân càng thêm khó hiểu: “Hả?”
Cô còn chưa kịp hỏi thêm gì thì Lý Dương đã vui vẻ rời đi rồi.
Cậu ta đang làm gì vậy chứ? Sao tự nhiên giống như mới được tiêm máu gà vào vậy?
Hồ Trân Trân có chút bối rối nên không khống chế được biểu cảm trên gương mặt mình hiện tại, nhưng Lý Dương cũng chỉ là một người cô mới gặp ngày hôm nay thôi nên có lẽ chuyện này chẳng ở trong đầu cô được bao lâu đâu, mấy chốc liền bị quăng ra sau đầu liền ấy mà.
So với với chuyện này thì Hồ Trân Trân càng để ý đến tình hình của Trần Chi bên kia hơn.
Sau khi canh chuẩn thời gian, cô liền xách váy, đi thẳng vào trong nhóm các vị lãnh đạo đang nói chuyện.
“Trần tổng, tôi thấy mọi người nói chuyện vui vẻ quá, mọi người đang bàn về chuyện gì vậy?”
Mục tiêu của Hồ Trân Trân rất rõ ràng, cô đang muốn nói chuyện với Trần Chi,
Trần Chi vừa mới bắt chuyện được với lãnh đạo của Ảnh Thị Trung Nam, còn chưa nói được mấy câu liền bị Hồ Trân Trân đi đến phá đám, vẻ mặt cô ta có chút hậm hực.