“Để lấy vật này ra thì tốt nhất nên đến bệnh viện có thiết bị đầy đủ thì hơn, tôi chỉ có thể làm công tác sơ cứu cầm máu cho đạo diễn mà thôi, sau đó chúng ta đỡ đạo diễn lên xe dùng tốc độ nhanh nhất để đưa anh ấy đến bệnh viện.”
Có lời nói của chuyên gia nên Hồ Trân Trân cũng trở nên yên tâm hơn.
“Được! Anh mau cầm máu cho anh ấy đi!”
Hồ Trân Trân né ra nhường chỗ cho bác sĩ dễ dàng cầm máu cho Lộ Dã.
Bác sĩ lấy bông cầm máu ra, thấy trên áo của Lộ Dã không có dính máu nên có chút bất ngờ.
Anh bác sĩ nghĩ có lẽ miệng vết thương cũng không lớn lắm, nên cắt áo khoác của Lộ Dã ra, chuẩn bị xem qua tình hình vết thương một chút.
Nhưng kết quả ngay khi vừa cắt áo ra thì anh bác sĩ lại cạn lời.
“Đạo diễn Lộ, mũi tên đâm trúng cái tượng đất này nên không cần thiết phải đi cấp cứu đâu.”
Vốn dĩ Lộ Dã đang lo lắng mà nhắm mắt lại, nhưng khi nghe được lời này thì lập tức mở mắt ra, nhìn xuống thì cũng thấy được.
Đúng vậy mũi tên đã xuyên qua người của tượng đất này, chứ không hề làm anh ta bị thương.
Trong lúc nhất thời, Lộ Dã cũng không sợ xấu hổ mà đi thẳng đến trước mặt Hồ Trân Trân, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Hồ tổng, cô là ân nhân cứu mạng của tôi!”
Hồ Trân Trân không nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra, cô cũng không biết lúc này mình nên có biểu cảm gì mới đúng nữa, đột nhiên Lộ Dã đến gần cô rồi làm như vậy, không một chút suy nghĩ nào cô lập tức né ra.
“Đạo diễn Lộ, chuyện gì cũng từ từ rồi nói, tôi đã làm chuyện gì đâu mà cứu mạng anh.”
“Có mà” Cảm xúc của Lộ Dã có chút kích động liền lên tiếng phản bác.
Cậu ta dơ tượng đất lên cho Hồ Trân Trân xem.
“Hồ tổng cô xem, đây là tượng đất tôi đặc biệt làm, sau lưng còn khắc tên của cô nữa đấy!”
“…”
Đột nhiên hiện trường trở nên yên tĩnh hơn.
Vốn dĩ bác sĩ có chút tức giận nhưng khi nhìn thấy trường hợp này cũng phải che miệng mới miễn cưỡng nhịn được cười.
Hồ Trân Trân đỡ trán cô cảm thấy rất đau đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Khai đỡ đạo diễn Lộ lên.
“Cho nên, tại sao anh lại làm tượng đất của tôi rồi để nó trong túi vậy?”
Lúc này Lộ Dã mới cảm thấy xấu hổ ấp úng một lúc cũng không dám nói ra.
Lôi Đào đứng bên cạnh im lặng một hồi lâu liền lên tiếng giải đáp sự nghi ngờ của bà chủ mình.
“Hồ tổng, cậu ta đặc biệt làm tượng đất này để cúng bái cô đấy, còn nói rằng việc cúng bái cô để xin sự may mắn còn tốt hơn xin những vị thần khác.”
Tên này được lắm, cô còn chưa chết đâu, mà Lộ Dã đã lo chuyện thắp hương thờ cúng cho cô rồi.
Nhất thời Hồ Trân Trân không biết nên nói gì mới đúng nữa.
Cô nhìn cái tượng đất bị chia năm xẻ bảy một hồi lâu với vẻ mặt phức tạp, sau đó để lại một câu làm Lộ Dã hết sức đau lòng.
“Tiền lương tháng này của anh, bị trừ một nửa!”